Quách Tiểu Tứ tán thành: “Lão Hồ đúng là tấm gương của đời tôi!”
Hồ Phát Nhất dương dương đắc ý: “Những huyệt mộ như thế này không nhiều đâu, này… tôi nghe ngóng rất lâu mới biết ở đây có ngôi mộ phù hợp với nguyên tắc “ba không trộm” của tôi, lại chưa bị những đồng nghiệp khác giành trước. Lão ta vốn là tướng quân của triều Minh, sau đó, khi Bát Kỳ của nhà Mãn Thanh đến, lão ta đã đầu hàng quân địch, lạm sát người dân vô tội, mặc sức vơ vét của cải xương máu của dân, sau khi chết để lại một ngôi mộ rất lớn! Đồng chí Lôi Phong đã dạy chúng ta rằng: Hãy đối xử tàn nhẫn với kẻ thù giai cấp như quét lá về phía gió thu! Nếu đã là kẻ bán nước thì không cần phải khách sáo. Ai bắt lão ta khi còn sống không tích chút đức, chết rồi còn thích gọi người ta đến đào mộ mình, đáng kiếp bị phơi xác ngoài đồng hoang! Nhưng tôi cũng cảm thấy khó hiểu, sao lại không có ai đến đào nhỉ? Đồ chôn theo bên trong chắc cũng không ít đâu. Ồ, đến rồi này!”
Tôi ngẩng đầu nhìn qua đó, tuy là đêm đen không có chút ánh sáng nào, nhưng nương theo chùm sáng yếu ớt của chiếc đèn pin cầm tay vẫn có thể thấy ngôi mộ trước mặt được xây bằng gạch theo hình chữ 风, cửa mộ mở theo từng lớp, hẹp dần vào trong.
Khổng Tử nói rất hay, làm chuyện gì cũng phải lên kế hoạch trước, dù là trộm mộ cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị. Thần trộm Hoa Nhị lấy ra một chiếc xẻng Lạc Dương chuyên dùng để đi trộm mộ, đang định xúc đất lên thì tôi ngăn lại: “Này, thời đại nào rồi còn dùng kỹ thuật lạc hậu như thế nữa hả, xem tôi đem thứ gì đến đây này!”
Tôi đặt chiếc túi căng phồng đang khoác sau lưng xuống, mở miệng túi ra, mọi người lập tức ngó đầu vào xem. Thoạt nhìn chỉ thấy đó là một thứ đồ chơi có hình vuông, bên ngoài đen sì có mấy cái nút bấm giống như máy thu thanh, bên cạnh còn có mấy sợi dây điện không biết dùng để làm gì. Hoa Nhị nhìn thứ đó mà kinh ngạc không thôi, hắn tò mò: “Người anh em, cái này là…”
Tôi tỏ vẻ đắc ý: “Không biết đúng không? Giờ tôi dạy anh, cái này… chính là máy thăm dò địa chấn mà người ta vẫn nói! Chúng ta làm nghề trộm mộ cũng phải bắt kịp sự phát triển của thời đại, không thể chỉ biết sống nhờ vào vốn liếng của tổ tiên được, cầm một chiếc xẻng Lạc Dương đi xúc đông xúc tây, mất mặt thật sự luôn ấy! Nhớ kỹ, thứ quan trọng nhất trong thế kỷ 20 là gì? Là khoa học đó, hiểu chưa? Nào, giúp tôi chuyển nó ra, dây điện thì nối xuống đất.”
Hồ Phát Nhất cười: “Ồ, cậu nhóc này đúng là không đơn giản nha, vậy mà đã biết dùng thứ đồ tiên tiến này rồi. Khai mau, trước đây làm gì đó, có phải làm về địa chất không?”
“Cũng gần như thế!” Tôi đặt máy thăm dò địa chấn trên mặt đất sau đó kéo hai sợi dây điện từ phía sau nó ra, mỗi sợi nối vào một điện cực, rồi lại cắm điện cực xuống đất: “Nhưng làm cái đó vừa không kiếm được tiền lại vừa vất vả nên tôi bỏ rồi. Ừm, máy thăm dò địa chấn này tôi mua lại được với giá thấp khi một viện nghiên cứu địa chất bán đồ phế liệu, tôi sửa lại một chút, miễn cưỡng vẫn có thể dùng được.”
Tôi vừa điều chỉnh máy vừa nói với Quách Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ giúp một tay đi, trong cái túi kia của tôi vẫn còn một túi đồ nữa, cầm ra đây giúp tôi.”
“Ok anh Chu!”
Quách Tiểu Tứ thấy tôi chuyên nghiệp như thế lập tức tỏ ra cung kính, đến cách xưng hô với tôi cũng giống như đang nói với bề trên rồi, nhưng sao tôi cứ có cảm giác giống như hắn đang gọi Trư Bát Giới vậy nhỉ? Lúc này, Quách Tiểu Tứ đã lấy được túi đồ tôi bảo, hắn sững người sau đó kêu lên: “Anh Chu, đây là thuốc nổ mà! Anh lấy thứ này làm gì thế?”
“Nói thừa, đây là máy thăm dò địa chấn, không có sóng địa chấn thì nó làm việc kiểu gì? Đâu phải hôm nào nơi này cũng xảy ra động đất đâu, cho nên chỉ đành tự tạo ra động đất thôi.”
Tôi giành lại thuốc nổ từ tay Quách Tiểu Tứ rồi chôn xuống đất, sau đó nối điện cực vào, kéo dài dây điện ra.
Hồ Phát Nhất lo lắng: “Lão Chu à, tôi biết là cậu chuyên nghiệp, nhưng dùng thuốc nổ liệu có mạo hiểm quá không? Nhỡ đâu tiếng động tạo ra lớn quá khiến người ta chú ý thì phải làm sao?”
Tôi nói một cách tùy ý: “Yên tâm, tôi từng học chuyên về phá hủy bằng thuốc nổ, bảo đảm khi nổ chỉ có chấn động, không có tiếng vang.”
Vừa nói chuyện, tôi vừa vỗ vào chiếc máy dò sóng địa chấn, cũng coi như sửa xong thứ đồ vừa cũ vừa nát này rồi. Sau đó, tôi cho kích nổ, tiếng nổ ầm ầm nặng nề vang lên, mặt đất hơi rung lắc. Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, bọn họ giống như những con chuột sợ đến mức nằm rạp xuống mặt đất, tay ôm chặt đầu. Còn Hồ Phát Nhất, dù sao hắn cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, nên khi thấy cảnh tượng này chỉ đứng im tại chỗ với vẻ mặt trắng bệch.