Vương Văn Lâm sững người rồi lẩm bẩm một mình: “Chị cũng chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng mà rất có khả năng là vậy. Hầu hết vương công quý tộc cổ đại nước ta lúc thống trị đều thích gióng trống khua chiêng xây dựng lăng mộ, chỉ có vương triều Mông Nguyên là có tín ngưỡng chôn cất bí mật. Cả dãy núi đe hẻo lánh hoang vắng, là một nơi chôn cất tuyệt vời. Chưa biết chừng phía dưới chính là quan tài của hoàng đế triều Nguyên đấy!”
Mọi người vừa đi vừa cười, nói đến chuyện sau khi phát hiện ra lăng mộ hoàng đế triều nguyên sẽ làm gì, còn tôi thì vẫn luôn cảnh giác nhìn về phía trước. Đột nhiên tôi bị hụt chân, loạng choạng mấy bước, may mà kỹ năng giữ thăng bằng được huấn luyện trong bộ đội không bị mai một, cơ thể vẫn vững vàng. Những người khác thì không được như tôi mà ngã nhào xuống đất, may là đã đứng trên mặt đất bằng phẳng nên không đến nỗi bị thương. Bên trong tháp quỷ U Minh là một mảng tối đen, cự ly chiếu sáng của chiếc đèn soi quặng có hạn, không nhìn rõ bậc thang dưới chân. Tâm lý vẫn luôn mặc định là bước đi trên cầu thang nên khi đột ngột chuyển sang mặt đất bằng phẳng, hệ thống cân bằng cơ thể không kịp thời điều chỉnh nên đã suýt ngã.
Cô gái nhỏ ngồi bệt dưới đất ồn ào khóc lóc, mắng tôi rắp tâm muốn chỉnh người khác. Tôi bất lực không biết phải làm sao, không chịu hạ cái tôi xuống để xin lỗi cô ấy, cũng lười không thèm để ý đến cô ấy nữa, chỉ là lúc nhìn cô ấy thì đột nhiên hỏi một câu: “Tay cô… đang ấn thứ gì thế?”
Bàn tay của cô nhóc đang ấn vào một vật hình cầu trơn nhẵn, vốn tưởng đó chỉ là một viên đá, ai ngờ lại là một cái đầu lâu. Lâm Bạch Thủy lập tức hồn bay phách tán, la hét thảm thiết rồi trốn ra sau lưng Vương Văn Lâm.
Tôi châm chọc: “Xem ra cô trêu chọc phải ma rồi! Không đụng phải đầu lâu thì cũng là nhìn thấy ma.”
Cô nhóc nhất thời không thể nói được gì, chỉ hậm hực nhìn tôi chằm chằm.
Batel ước tính không gian trong này đủ rộng, bèn lấy một chiếc đèn dầu trong balo sau lưng ra thắp sáng lên, cho dù là vậy nhưng cũng chỉ đủ chiếu sáng bán kính ba, bốn mét xung quanh mà thôi. Ban nãy có một xác chết nằm dưới chân cô gái nhỏ, còn có một số đồ vặt nằm ngổn ngang, có mũ sắt, bình nước, súng, nhìn tình hình thì có vẻ là đồng bọn với bọn quỷ Nhật trên kia. Nhưng tại sao chỉ có một tên quỷ Nhật chết ở đây vậy nhỉ?
Tôi chợt nhìn thấy một vật thể hình đĩa đang ở bên dưới xác của tên quỷ Nhật này, xét theo tư thế của bộ xương, có vẻ như hắn đang cố tình che giấu nó đi. Tôi đá cái xác ra xa, nhặt cái đĩa lên rồi lật qua lật lại để nghiên cứu. Sau hơn năm mươi năm, chiếc đĩa tròn hơi ngả sang màu đen nhưng bên trong vẫn còn dầu mỡ đông đặc. Tôi tò mò đốt nó, không nhịn được mà định liếm thử.
“Khoan đã!”
Batel đột nhiên ngăn tôi lại, giành cái đĩa về, cầm trên tay quan sát kỹ, cơ thể không ngừng run rẩy: “Chẳng, chẳng phải đây là dầu đèn xương người hay sao? Nhìn niên đại thì chính là dùng xương đầu của những bộ xương phát hiện ở Đạt Lí Nặc Nhĩ để làm ra đấy!”
Sắc mặt của ba người còn lại chúng tôi đều thay đổi.
Tôi hỏi: “Bọn Nhật giết hết cư dân trên núi, dùng xương đầu của họ làm dầu đèn xương người để làm gì? Mặc dù tôi biết bọn quỷ Nhật dã man tàn bạo, nhưng làm ra chuyện này thật sự khó hiểu quá!”
Sắc mặt của Batel nặng nề, nghiêm trọng: “Tôi đoán, năm đó sau khi bọn chúng đến đây đã dựa theo một số nghi thức tà môn đen tối của thầy mo đạo Tát Mãn để cưa xương đầu cư dân đang sống ở đây xuống làm dầu đèn xương người, sau đó lại chất đống xương cốt vào một chỗ để phòng oán linh tác oai tác quái. Kết quả cuối cùng là bọn chúng đều phải chết ở đây. Nhưng mà chỗ dầu đèn xương người trong này…” Anh ta dí sát mũi lại ngửi, sắc mặt trầm trọng: “Lưu giữ hơn bốn mươi năm cũng không bị hỏng hay bay hơi, đây không phải mỡ dê cũng không phải mỡ bò, tôi chắc chắn đây là cao xác chết!”
“Cao xác chết ư?”
Tôi cảm thấy rất khó hiểu, trâu bò chết thì cũng là xác mà?
“Cao xác chết đặc chế từ mỡ người chết, sau khi thêm vào một số chất đặc biệt sẽ tạo ra được dầu cao, trong điều kiện nhiệt độ phòng không dễ bị tan chảy, phân giải hay bay hơi, chỉ khi đốt trên lửa mới có thể bốc cháy. Nghe nói đây là thứ nguyên soát Bạt Đô của đế quốc Mông Cổ khi viễn chinh Tây Vực học được từ người Ba Tư.”
Sắc mặt tôi trắng bệch, ban nãy còn liếm một chút, giờ lập tức cảm thấy buồn nôn.
Vương Văn Lâm vừa vỗ lưng tôi vừa trách mắng: “Chịu cậu đấy, từng làm lính đi đánh trận rồi mà chẳng thận trọng gì cả! May mà đây chỉ là dầu mỡ người, nếu mà có độc thì lúc này cậu đã về chầu ông bà ông vải rồi. Ấy, đây là gì?”
Vương Văn Lâm cúi người nhặt một quyển sổ màu đen ở bên cạnh cái xác lên, do ánh sáng không đủ, bìa quyển sổ lại là màu đen nên ban nãy cô ấy không phát hiện ra. Lúc tôi đang nôn đến xây xẩm mặt mày, Vương Văn Lâm cúi người vỗ lưng cho tôi mới phát hiện ra cuốn sổ màu đen này.
Dù sao cũng đã trải qua hơn 50 năm rồi, cuốn sổ chịu sự tàn phá của thời gian nên đã rách nát đến cùng cực. Vương Văn Lâm cẩn thận từng li từng tí mở cuốn sổ ra đọc lướt, khóe miệng cũng theo đó mà nhếch lên tạo thành một nụ cười: “Hóa ra là vậy!”
Vương Văn Lâm lẩm bẩm một mình sau đó gấp cuốn sổ lại, nhắm mắt suy tư.
Tôi hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Chị Văn Lâm, trên đó viết về điều gì thế?”
Vương Văn Lâm chậm rãi trả lời: “Trên đó ghi lại chuyện bọn quỷ Nhật phát hiện ra bí mật vô địch thiên hạ của Thành Cát Tư Hãn nên đã đến đây tìm.”
“Cái gì cơ?” Mọi người đều kinh ngạc.
Vương Văn Lâm lại nói: “Được rồi, để tôi kể cho mọi người nghe chuyện này.”