• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được rồi, giờ để tôi giới thiệu kỹ hơn về bản thân nhé!

Tôi tên là Chu Hằng Hoài, quê gốc ở Cam Túc, từ đời ông nội tôi chạy nạn đến Hoài Nam. Tôi sinh năm 1959, nói ra kể cũng lạ, mặc dù người nhà tôi một chữ cắn đôi cũng không biết nhưng lại đặt cho tôi một cái tên rõ lạ như thế này, làm từ nhỏ tôi đã bị những đứa trẻ cùng tuổi cười nhạo. Tôi luôn cảm thấy cái tên này khó hiểu bèn đi hỏi người nhà, nhưng họ cũng hoàn toàn không biết, chỉ nói là đặt tên theo quy tắc mà tổ tiên để lại. Mãi cho đến sau này khi tôi đến Đường Sơn tham gia cứu hộ động đất mới hiểu được ý nghĩa của cái tên bí ẩn này, đó là sau khi tôi cứu được một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, cô ấy hỏi tên tôi.

Trước đó, tôi đã nói tên của tôi rất lạ, nhưng sau khi biết tên tôi, cô ấy cũng không phản ứng như những người khác, lợn rất xấu (1) gì chứ? Lợn rất ok mà, thịt có thể ăn, da… còn rất nhiều lợi ích khác nữa đó…

(1) Chu Hằng Hoài (zhu heng huai) đọc gần giống với lợn rất xấu (zhu hen huai).

Cô gái kia chống một tay vào cằm rồi hỏi tôi: “Quê cậu ở Cam Túc à?”

Tôi gật đầu đáp lại: “Sau này đã chuyển đến Hoài Nam, An Huy rồi.”

Cô gái đó khẽ cười: “Hóa ra là vậy. Thật ra cậu là con cháu của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương.”

“Gì cơ? Nhà tôi còn móc nối quan hệ với cả Hoàng đế nữa cơ à, ảo thật đấy!”

“Gia đình Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương đặt tên rất có quy luật, định ra hai mươi chữ, mỗi chữ là một thế hệ. Mấy thế hệ con cháu đời đầu sinh ra đã có phủ Tông Nhân đặt tên hai chữ theo thứ tự từng đời. Trong hai chữ đó, chữ đứng trước là do Thái Tổ đặt, chữ đứng sau bắt buộc phải là chữ có thiên bàng (2) thuộc ngũ hành, ngũ hành cũng phải lấy theo thứ tự “hỏa, thổ, kim, thủy, mộc”. Ví dụ “hỏa” chính là thiên bàng được dùng để đặt tên cho đời con cháu của Chu Nguyên Chương. Chu Nguyên Chương có một người con trai được phong đất ở Cam Túc. Đời sau của ông ấy đặt tên đệm theo các chữ “Chiêm Lộc Cống Chân Bật, Tấn Thân Thức Liệt Trung, Hi Huy Tê Đương Vận, Khải Gián Xử Hằng Long”. Tôi thấy tên đệm của cậu là chữ “hằng”, tên chính lại có bộ thủy làm thiên bàng, thì biết ngay cậu là con cháu của Túc Vương của Chu Nguyên Chương.”

(2) Thiên bàng: Là thuật ngữ dùng trong lĩnh vực nghiên cứu ngôn ngữ. Thiên bàng là bộ phận cấu thành nên chữ Hán (loại chữ hình thanh), được dùng để phân tích hình thể của con chữ, từ đó phát hiện được nghĩa và âm đọc của chữ.

Tôi bỗng tỉnh ngộ, cũng vô cùng khâm phục cô gái chỉ hơn tôi có vài tuổi đó.

Sau khi hoàn thành công tác cứu hộ, tôi theo quân đội trở về nơi đóng quân thường trú. Ấn tượng của tôi về cô gái đó cũng dần tan biến như viên trân chân bị thời gian phong hóa, tiếc là tôi còn chưa kịp hỏi tên của cô ấy.

Tôi từng đi bộ đội, người khác coi bộ đội là một nghề có tương lai rộng mở, nhưng tôi lại coi quân doanh là nhà. Năm thứ hai sau khi tôi ra đời, quê tôi gặp phải nạn đói. Ngay cả vùng đất phì nhiêu màu mỡ có danh xưng “Tô Thường thục, thiên hạ túc” (3) còn lâm vào cảnh người chết đói đầy đường, huống chi là lưu vực sông Hoài mười năm thì hết chín năm hạn hán lũ lụt.

(3) Tô Thường thục, thiên hạ túc: Chỉ cần lương thực ở Tô Châu, Thường Châu được mùa, cả nước sẽ không cần lo cái ăn.

Người nhà tôi chết dần vì đói vì bệnh, bỏ lại tôi cô đơn lẻ loi trên cõi đời này. Nhờ hàng xóm láng giềng cứu tế, tôi mới miễn cưỡng sống sót qua ngày. Đến năm 1973, vị thần vận mệnh cuối cùng cũng vẫy tay với tôi sau mười mấy năm vứt bỏ. Bí thư chi bộ thôn thấy tôi đáng thương quá, mà lúc đó trong thôn cũng không có đàn ông trong độ tuổi phù hợp, hơn nữa, nhà tôi lại ba đời bần nông, nên ông ấy đã giới thiệu cho tôi đi bộ đội. Vì vậy, một thiếu niên mười lăm tuổi gầy gò ốm yếu, đầu cạo trọc như tôi đã khoác lên người bộ quân phục màu xanh lục rộng thùng thình, bước chân lên chuyến tàu hỏa đi về phương xa trong sự tiễn đưa của người dân trong thôn.

Tôi gia nhập một tiểu đoàn công binh nào đó thuộc Lục quân Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, đóng quân ở thị trấn Lưu Hạ phong cảnh đẹp như tranh vẽ thuộc thành phố Hàng Châu xinh đẹp. Tôi khá thích thú trong vai trò một anh bộ đội nhỏ, cảm giác được ăn no cho dù chỉ có khoai tây và cải thảo cũng đủ để khiến tôi vui mừng phát khóc, cả đời khó quên.

Công binh là binh chủng kỹ thuật, nhưng trình độ văn hóa của tôi rất thấp, mới chỉ học hết lớp 2. Vì thế, ban ngày tôi tham gia huấn luyện thể lực gian khổ, tối đến lại phải bổ túc một lượng lớn kiến thức văn hóa khoa học, hôm nào cũng mệt đến nỗi cứ về đến buồng ngủ là đổ người xuống giường ngủ như chết. Trải qua hơn hai năm đào tạo và huấn luyện, từ một thiếu niên gầy gò ốm yếu, tôi đã biến thành một anh lính cao to khỏe mạnh, hoàn thành xuất sắc dự án phòng không chiến lược ở Chiết Tây (4), tham gia cứu hộ động đất ở Đường Sơn. Năm 1980 tôi còn đánh một trận ác liệt với phần tử buôn ma túy ở khu vực Tam Giác Vàng, giết được năm tên, làm bị thương nhiều tên khác, vết thương trên mặt này của tôi xứng đáng để tôi đi khoe cả đời!

(4) Chiết Tây: Bao gồm khu vực phía bắc tỉnh Chiết Giang và phía nam tỉnh Giang Tô.

Đầu những năm 80, sau khi Đặng công (5) lập lại trật tự xã hội, ông đã coi việc xây dựng kinh tế trở thành ưu tiên hàng đầu của đất nước, lực lượng quân đội hùng hậu bắt đầu bị cắt giảm, tôi cũng là một trong số đó nên cũng khó tránh khỏi cảm giác tiếc nuối. Tôi không còn bất kỳ người thân nào cả nên gần như đã coi nơi này là nhà của mình rồi. Tôi rơi nước mắt tạm biệt đồng đội, bước lên chuyến tàu trở về quê hương. Sau khi tiêu hết số tiền xuất ngũ ít ỏi, kỹ thuật lạc hậu mà tôi có trong tay lại chẳng được việc gì, đúng lúc tôi đang vô cùng chán nản thì bước ngoặt đã đến!

(5) Đặng công: Tức Đặng Tiểu Bình.

Một đồng đội cũ của tôi làm công an ở Bắc Kinh đang đau đầu vì bọn trộm mộ hoạt động rất hung hăng và ngang ngược, cần cử một số mật thám đi nằm vùng, nhưng công an địa phương thì lại quá quen mặt. Anh ấy biết tôi to gan lớn mật, lại tinh thông địa chất, chính là mật thám ngầm lý tưởng nhất nên đã gọi tôi đến. Tôi làm được mấy tháng, tóm được khá nhiều tên trộm mộ, tiền thưởng nhận về tay cũng không ít, nhưng nguy hiểm thì cứ kéo đến một cách dồn dập, vậy nên anh ấy đã lập tức sắp xếp cho tôi ra ngoài lánh nạn.

Công việc của tôi là làm bảo vệ cho một đội khảo cổ, ngoài ra còn kiêm thêm mấy việc lặt vặt khác nữa. Đội khảo cổ có ba chuyên gia, cũng là nòng cốt của cả đội, chợt tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong số đó…

Khuôn mặt tròn trịa xinh xắn, đôi mắt hạnh sáng long lanh, sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn, mái tóc ngắn đang buộc đuôi ngựa, nếu để xõa ra thì sẽ càng tôn lên nét quyến rũ của người phụ nữ.

“Chị, chị…”

Tôi kích động không nói thành lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK