• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể của Vương Văn Lâm lắc lư kịch liệt, giống như đang mua một điệu múa ca ngợi cách mạng trong tiết tấu nhanh. Cô ấy đột nhiên nghiêng vai rồi cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt. Không ngờ mặt đất lại nứt ra như một con dã thú muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ. Một chân của Văn Lâm lún sâu trong cát sỏi, không thể cử động được, cô ấy vùng vẫy trong tuyệt vọng, tính mạng cô trôi tuột đi nhanh như cát chảy của chiếc đồng hồ cát.

Cô ấy nhắm mắt một cách tuyệt vọng, còn tôi thì bị sốc, khi lấy lại tinh thần, tôi lập tức lao đến bên cạnh cô ấy, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Vương Văn Lâm rồi vội vàng kéo lại. Hai chúng tôi chẳng kịp quan tâm bản thân có thảm hại hay không mà liên tục lăn lê bò trườn đến chỗ an toàn, sau đó mới sững sờ nhìn xuống dưới. Vết nứt trên mặt đất ngày càng lớn, phần dưới của lư hương hình nón kêu ầm ầm rồi từ từ nhô lên theo hình xoắn ốc, giống như một cái đinh vít khổng lồ, phải hơn hai phút sau mới nhô lên hoàn toàn.

Đây là một tòa tháp làm bằng kim loại nguyên chất có kích thước khổng lồ, chúng tôi hoàn toàn chấn động! Nó cao khoảng hơn 30 mét, đường kính đáy khoảng bảy, tám mét, thật đáng kinh hãi. Nó có màu đen thui, lớn hơn nhiều so với tên lửa đạn đạo xuyên lục địa mà tôi từng thấy khi đào các dự án phòng thủ dưới lòng đất ngày trước. Tòa tháp này không có cửa sổ, cũng không có cửa ra vào hay bất kỳ vật trang trí nào, chỉ có những ngọn đèn treo ở các góc của mái hiên. Từ trên xuống dưới, dường như có một bàn tay vô hình đang vận hành tòa tháp, từng ngọn đèn tự động bật sáng, ánh lửa của hơn trăm ngọn đèn vô cùng chói lóa, nhất thời khiến chiếc đèn dầu của tôi trở nên nhỏ bé. Nhưng ánh đèn mờ ảo, bóng người in trên mặt đất giống như một con ác quỷ, cực kỳ ma mị.

“Tháp quỷ U Minh!”

Khi chúng tôi vẫn còn đang choáng váng trước kết tinh trí tuệ của người xưa, Batel đột nhiên hét lên, tôi quay đầu nhìn sang thì thấy người đàn ông bạo gan này lần đầu tiên tỏ vẻ kinh hãi, cơ thịt trên người anh ta hoàn toàn vặn vẹo.

Vương Văn Lâm chợt sững người, cô ấy quá quen với văn hóa và phong tục của người Mông Cổ nên đương nhiên hiểu điều đó nghĩa là gì, cô ấy nói với tôi: "Tháp quỷ U Minh được các thầy mo Tát Mãn dùng để trấn áp tà ma, tháp càng có nhiều tầng thì yêu ma càng mạnh. Tháp này có 1, 2, 3... vậy mà lại có đến 33 tầng, tượng trưng cho 33 tầng mây. Cần trấn áp đến mức độ này thì đây chắc chắn là một con yêu quái không đơn giản!"

Cô ấy trầm ngâm một lúc rồi gọi tôi: “Hằng Hoài, cậu qua đây với tôi."

Vương Văn Lâm mạnh dạn bước về phía trước, mặc dù không tình nguyện lắm nhưng tôi vẫn phải cắn răng đi theo sau cô ấy. Vương Văn Lâm vuốt nhẹ lên tòa tháp, lau lớp đất đen đi, để lộ ra một hàng chữ ký lạ khiến ánh mắt của cô ấy trở nên say mê, cô ấy tự lẩm bẩm một mình nhưng cũng giống như đang nói với tôi: "Chữ của dân tộc Duy Ngô Nhĩ Mông Cổ ư? Đây là chữ viết thời kỳ đầu của người Mông Cổ, có sai lệch về thời gian khoảng một trăm đến hai trăm năm so với chữ viết phags-pa Mông Cổ trên lư hương/ Rốt cuộc ai là người có khả năng xây dựng một công trình khổng lồ như thế này chứ? Trừ khi là..."

“Hoàng đế triều Nguyên!” Tôi đoán.

Vương Văn Lâm gật đầu mỉm cười: "Hằng Hoài được đó, nghĩ khá giống tôi.”

Tôi xuất thân là bộ đội công binh, với kinh nghiệm xây dựng các công trình dân dụng của tôi, cho dù có dùng kỹ thuật hiện đại, muốn xây một tháp quỷ U Minh khổng lồ như thế thì cũng phải tốn rất nhiều nhân lực và vật lực chứ chưa nói đến thời cổ đại. Ở thời cổ đại, nếu có tiềm lực tài chính để xây dựng một công trình như vậy, hơn nữa còn ở một vùng thảo nguyên xa xôi thì chỉ có hoàng đế triều Nguyên thôi. Nhắc đến các hoàng đế của nhà Nguyên, tôi chỉ biết Nguyên Thuận Đế từng chạy trốn khỏi thảo nguyên, tôi đã đọc được điều này từ cuốn sách "Truyền thuyết về các anh hùng của Đại Minh".

Mọi người thấy chúng tôi bình an vô sự, vẫn đang ngẩn người đứng cạnh tháp quỷ U Minh thì cảm thấy không đáng sợ như lời Batel nói lắm, nên lần lượt từng người mạnh dạn lại gần, cuối cùng cả Batel cũng ngập ngừng bước tới.

Mọi người cẩn thận quan sát sờ mó, trong số đó, Quách Tiểu Tứ đã vặn một thứ gì đó xuống rồi bỏ vào miệng cắn thử, sau đó reo lên: "A, là bạc!".

Ngoài các thành viên của đoàn khảo cổ, tất cả đám công nhân khuân vác đều để lộ ra ánh mắt thèm thuồng. Tháp quỷ U Minh này lớn như thế, ít nhất cũng phải vài trăm tấn, nếu chia đều cho mọi người thì mỗi người cũng phải được mấy tấn bạc. Thế là bọn họ lũ lượt lấy dụng cụ ra muốn đào, chúng tôi không ngăn cản được cũng không khuyên bảo được, mãi cho đến khi tôi bắn một phát súng lên trời mới trấn tĩnh được bọn họ!

“Làm cái gì đó? Cái này của nhà nước đấy! Động vào một chút thôi sẽ mất mạng như chơi!”

Khi đó, trong mắt mọi người, quyền lực của nhà nước cực kỳ có tính răn đe, mọi người cũng nhanh chóng yên tĩnh lại.

Batel thở dài, thu hồi lại mảnh bạc vừa bị vặn xuống từ trong tay đám công nhân khuân vác sau đó để lắp vào chỗ cũ. Đột nhiên anh ta sáp lại nhìn kỹ rồi vẫy tay gọi Vương Văn Lâm đến: “Đàn chị à, có huyền cơ!”

Vương Văn Lâm lập tức chạy đến nhìn kỹ, sau đó ra hiệu cho tôi và Batel mỗi người kéo một góc. Một tiếng “ầm” vang lên, một cánh cửa xuất hiện trên tháp quỷ U Minh. Hóa ra tòa tháp này cũng có cửa, nó được liên kết chặt chẽ với tường. Nguyên liệu tạo ra tòa tháp là bạc, trải qua mấy trăm năm đã bị oxi hóa thành màu đen, che đi phần tiếp giáp giữa cửa mới thân tường, cần phải chú ý quan sát thật kỹ mới có thể phân biệt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK