Cô ấy đưa tay khoác chặt cánh tay tôi kéo về chỗ cắm trại. Bầu trời âm u, mây đen giăng kín, che đi ánh trăng ảm đạm và sao trời. Bốn phía tối đen như mực chẳng nhìn thấy gì, thứ duy nhất có thể chỉ rõ vị trí là chiếc đèn dầu ở chỗ gác đêm. Con đường dài hơn trăm mét mà đi mười phút rồi chưa đến, tính ra chúng tôi đi bộ ít nhất cũng đã hơn 1 km rồi. Vương Văn Lâm cuống lên, kéo tôi đi nhanh hơn. Bốn bề xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng lách cách vang lên khi giày thể thao của hai chúng tôi giẫm lên sỏi đá trên đường. Ban đầu chỉ là tiết tấu có quy luật như tiếng bánh răng của đồng hồ báo thức, về sau thì càng ngày càng nhanh như tiếng mưa rơi xối xả, cuối cùng thì dừng lại rồi im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở hỗn loạn của người phụ nữ.
Vương Văn Lâm hoang mang lo sợ, ngực co rút phập phồng như ống bễ. Rõ ràng chiếc đèn dầu đó đang ở trước mặt, đưa tay ra là có thể chạm vào nhưng mặc cho chúng tôi có cố gắng thế nào thì cũng không thể với tới được.
Tôi rùng mình, giọng thất thanh: “Lẽ nào chúng ta gặp phải quỷ đả tường?”
“Quỷ đả tường ư?”
Vương Văn Lâm bất giác ôm chặt cánh tay tôi, nép sát vào người tôi. Tuy cô ấy là một người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, nhưng khi gặp phải chuyện ly kỳ ma quái chung quy vẫn sẽ lộ ra vẻ yếu đuối của phụ nữ. Người phụ nữ vùng Giang Nam xinh đẹp, cơ thể đẫy đà nở nang này ở sát bên cạnh, khi cánh tay tôi chạm phải hai gò thịt mềm mại kia, tôi bắt đầu không ngừng suy nghĩ, hai má đỏ bừng lên. May là sắc trời tối thui, Vương Văn Lâm không nhìn thấy.
Dù sao đi chăng nữa thì tôi cũng là đàn ông, biểu hiện ra bản chất vốn có của đàn ông cũng là chuyện bình thường. Tôi cố gắng ưỡn ngực thẳng lưng: “Trước đây tôi đi rèn luyện trong bộ đội cũng từng gặp một lần. Trời tối như bưng, la bàn cũng không dùng được nữa, một đại đội chiến sĩ đi loanh quanh cả đêm cũng không có cách nào ra khỏi. Mãi cho đến khi trời sáng mới phát hiện bị nhốt ở quanh một ngôi mộ! Ở đây âm khí dày đặc, chắc chắn là có một bọn quỷ xây một bức tường ở trước mặt chúng ta, khiến chúng ta không thể vượt qua được!”
“Vậy phải làm thế nào mới được?”
Tôi ấp a ấp úng, Vương Văn Lâm nổi giận: “Là đàn ông mà do dự cái gì?”
Tôi chỉ đành nói: “Sau đó nghe nói, muốn phá giải quỷ đả tường, cách tốt nhất là sờ vào vật uế để trừ tà, dùng máu của chó đen hay vật uế của con người đều được!”
Vương Văn Lâm khẽ kêu lên, lúc này chúng tôi không có máu của chó đen, chỉ có thể tự ra tay thôi. Cô ấy vỗ vào người tôi, ý bảo tôi lên đi, nhưng ban nãy tôi bị tên sĩ quan ma người Nhật kia dọa, đã không còn gì từ lâu rồi. Cố gắng mãi, đầu chảy đầy mồ hôi cũng vẫn không có gì!
Vương Văn Lâm đỏ mặt: “Cậu quay người đi, không được nhìn trộm!”
Tôi vâng dạ hứa hẹn rồi quay người đi, tiếp tục nhận được cảnh cáo: “Không được nhìn trộm!”
Sau đó là một loạt tiếng nước chảy rào rào, một lúc sau, góc áo của tôi bị kéo, Vương Văn Lâm khẽ nói: “Chúng ta đi thử xem sao!”
Chúng tôi cùng chạy về phía chiếc đèn dầu kia, sợ một trong hai người bị lạc nên đã nắm chặt tay nhau. Chúng tôi đi rất lâu, chiếc đèn dầu giống như trăng trên trời, chúng tôi đi nó cũng đi, lúc nào cũng duy trì khoảng cách một cánh tay nhưng lại xa vời không thể chạm vào được. Vương Văn Lâm lại cuống lên: “Rốt cuộc cách của cậu có tác dụng hay không vậy?”
Tôi cũng sốt ruột: “Lúc trước tôi thử thấy hiệu nghiệm lắm mà! Đúng rồi, quỷ đả tường này cũng ảo lắm, bình thường đều là trời tối thui, không nhìn thấy gì cả, nhưng hôm nay lại có thể nhìn thấy một chiếc đèn. Chị Văn Lâm, chị nhớ lại xem, lúc chị đi ra ngoài chiếc đèn có sáng không?”
Vương Văn Lâm nhíu mày, khổ sở nhớ lại: “Sáng thì có sáng, nhưng là người khác cầm đi tuần tra.”
Tôi thay đổi sắc mặt trong phút chốc rồi kêu lên: “Không hay rồi, chúng ta mắc bẫy rồi! Con ma này cố ý tạo ra một ngọn đèn khiến chúng ta tưởng rằng nơi cắm trại ở phía trước, nhưng thật ra là dẫn dụ chúng ta đến một nơi khác rồi!”
Vương Văn Lâm ngơ người: “Vậy chúng ta phải làm gì?”
Tôi lắc đầu, sao tôi biết được? Cõi lòng nặng nề như có một tảng đá đè chặt, phải chăng thật sự là do chúng tôi xoay Cửu Chuyển Kinh Luân nên đã dẫn ma quỷ đến? Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta đừng đi thêm nữa, có đi tiếp cũng vô ích thôi. Cứ ở đây chờ trời sáng, tự khắc sẽ tìm được đường, người khác cũng sẽ tìm thấy chúng ta.”
Chúng tôi đặt mông ngồi xuống, tựa lưng vào nhau, đi suốt nửa đêm mệt lắm rồi. Đêm hè ở cao nguyên Nội Mông Cổ vẫn rét căm căm, ban nãy chúng tôi đi bộ liên tục nên không có cảm giác gì, lúc này gió rét cứ xộc thẳng vào cổ khiến chúng tôi rét run người. Vương Văn Lâm chợt hỏi: “Cậu rét không?”
Tôi gật đầu, nhưng vẫn chuẩn bị cởi áo ra, bởi vì tôi là đàn ông.
Vương Văn Lâm đưa tay ngăn lại: “Làm thế này cậu sẽ lạnh chết đấy! Chúng ta ôm nhau cho ấm đi!”
Tôi kinh ngạc ngẩn người, gần như không dám tin, cho đến khi Vương Văn Lâm dang hai tay ôm chặt tôi, theo bản năng tôi cũng ôm chặt cô ấy. Cơ thể mềm mại nhỏ nhắn ở trong lòng, cảm giác chân thực đến khó tả, đây không phải là mơ! Tôi được ôm người con gái tôi thương rồi, đây là cảm giác tôi chưa từng trải qua trong hơn hai mươi năm cuộc đời, trong mơ hồ, cơn gió lạnh cắt da cũng đã biến thành gió xuân ấm áp.