• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Bạch Thủy ném sách cho tôi, trong phòng cũng không có ghế bèn ngồi xuống mép giường. Tôi rút khăn xuống đưa cho cô ấy lau tóc. Trước đây Lâm Bạch Thủy muốn dọn dẹp phòng cho tôi, nghĩ rằng đàn ông chúng tôi chắc chắn sẽ lôi thôi luộm thuộm, nhưng khi bước vào căn phòng nhỏ của tôi mới kinh ngạc. Bên trong sạch sẽ gọn gàng, tuy ít đồ nhưng đâu ra đó, chăn màn trên giường thì lại càng được gấp gọn vuông vắn như miếng đậu phụ. Tôi đi lính gần sáu năm, thói quen đâu dễ thay đổi đến thế. Từ đó Lâm Bạch Thủy đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, chỉ dặn tôi chăm chỉ đọc sách: “Anh ấy à, cũng không còn trẻ nữa, ngoài được cái có sức khỏe, biết đào đất và đặt thuốc nổ ra thì anh cũng nên học chút kỹ năng đi, nếu không sau này không làm được gì thì phải làm sao? Sau này là thời đại tri thức bùng nổ, chị Văn Lâm không còn nữa, tôi thay chị ấy quản thúc anh!”

Rõ ràng Lâm Bạch Thủy ít tuổi hơn tôi nhưng lại cứ thích ra vẻ chị đại, cố ý bắt chước Văn Lâm. Nhớ đến Văn Lâm, tôi lại cảm thấy buồn bã, ủ rũ. Nếu cô ấy thật sự vẫn còn thì lúc này chúng tôi đã ân ái bên nhau rồi.

Lâm Bạch Thủy nói chuyện với tôi một lúc lâu, thấy mưa cũng đã sắp tạnh bèn chào tạm biệt tôi: “Tôi về trước đây, còn phải lên lớp nữa. Lúc nào rảnh tôi sẽ đích thân qua đây thăm anh, nhưng anh không được phép đến tìm tôi đâu đấy, biết chưa?”

Tôi dở khóc dở cười, đây đúng là hậu di chứng rồi.

Lâm Bạch Thủy đứng dậy, khẽ vặn eo, áo sơ mi mỏng cũng bị kéo lên. Lâm Bạch Thủy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sau khi bị ướt đã dính chặt vào người, nhìn thấy rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ hoa văn trên áo ngực. Tôi không dám nhìn tiếp nữa, sợ bị cô ấy phát hiện.

“ Khoan đã…”

Tôi đột nhiên gọi lại.

“Hả?”

Lâm Bạch Thủy quay người nghiêng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

Tôi giơ tay ra, run run chỉ vào một dấu vể rất rõ ràng ở phía sau lưng gần mông của cô ấy, đó là một dấu bàn tay màu đỏ.

“Đây là gì vậy?”

Sắc mặt của Lâm Bạch Thủy thay đổi, mặc kệ sự xấu hổ của con gái mà lập tức vén áo sơ mi lên. Dấu bàn tay đó đỏ như máu, vân tay rõ ràng, trông vô cùng nổi bật và chói mắt trên làn da trắng tuyết.

Lâm Bạch Thủy vừa giận vừa xấu hổ: “Trò đùa ác của tên vô vị nào đây không biết!”

Cô ấy biết tôi là người ngay thẳng nghiêm túc nên không nghi ngờ tôi.

Tôi biết điều nên đi lấy nước và xà phòng đến. Lâm Bạch Thủy tức giận đến cực điểm, cứ thế rửa ngay ở trong căn phòng nhỏ của tôi, nhưng có chà xát thế nào thì cũng không mờ đi, dần dần cô ấy phát hiện đây không phải là phẩm màu mà giống như vết bớt thì đúng hơn.

Lâm Bạch Thủy ảo não ném cục xà phòng đi, lúc quay đầu lại, trán cô ấy đã chảy đầy mồ hôi, ướt hết cả tóc làm dính lên cổ, hỏi tôi bằng vẻ kinh hoàng: “Anh, anh thấy nó từ lúc nào vậy?”

“Mới đây thôi, lúc cô quay người đi ấy. Quái lạ ở chỗ là rõ ràng hôm qua tôi thấy cơ thể cô vẫn rất trắng, không có một vết tích nào. Sao hôm nay đã mọc ra một vết bàn tay máu rồi, là thật!”

Tôi cẩn thận hỏi: “Tôi có thể sờ thử không?”

Lâm Bạch Thủy hơi do dự, sau đó cũng gật đầu, vén áo lên. Tôi đưa tay sờ kĩ, cảm giác không giống làn da nhẵn mịn của phụ nữ, mà giống như một lớp da thuộc mềm hơn, cảm giác sờ vào cực kỳ không thoải mái. Tôi so bàn tay mình với vết bàn tay máu kia thì thấy bàn tay khá nhỏ, ngón tay thon dài, giống như bàn tay của phụ nữ.

Đột nhiên Hồ Bát Nhất từ bên ngoài đi vào gọi tôi: “Lão Trư…”

Lâm Bạch Thủy đang vén áo mình, tôi đang sờ mò trong đó, người ngoài nhìn vào sẽ thấy hành vi này cực kỳ mờ ám. Hồ Bát Nhất há hốc miệng, kinh ngạc không nói thành lời. Lâm Bạch Thủy đỏ bừng mặt như than đốt, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này Hồ Bát Nhất mới khép miệng lại, cười rất khả ố: “Xem ra chú em cũng khá đấy, vậy mà lại câu được một em học đại học. Nhưng mà cũng to gan quá rồi đó, giữa ban ngày ban mặt mà đã không chịu được rồi, ha ha!”

Tôi lười để ý đến tên khốn kiếp này, thầm nghĩ với tính cách ưa thể diện của Lâm Bạch Thủy, nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này thì chắc chắn mấy ngày nữa sẽ không dám gặp lại tôi mất. Đúng lúc đang bất lực thở dài, tôi chợt liếc mắt nhìn thấy chiếc ô của Lâm Bạch Thủy đang để ở mép giường, tôi cầm lên, do dự có nên tìm cơ hội gửi qua không. Một lúc lâu sau, tôi nghiến răng nghiến lợi: "Đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất, làm việc gì cũng nhanh gọn dứt khoát!"

Vì vậy tôi bèn vội vàng chạy đến phòng của Lâm Bạch Thủy, gọi một lúc không thấy có người trả lời. Tôi lại hỏi phòng bên cạnh thì họ nói cũng chưa thấy Lâm Bạch Thủy quay về. Tôi thầm thắc mắc rồi cầm ô đi về. Lúc này, sắc trời đã dần tối, tôi chợt thấy một bóng dáng cao gầy của một cô gái đang quanh quẩn bên bờ sông tôi chưa biết tên. Nhìn dáng người trông rất giống Lâm Bạch Thủy, tôi vui mừng vừa chạy đến vừa gọi: “Lâm Bạch Thủy…”

Nụ cười của tôi chợt cứng đờ, thấy sắc mặt của Lâm Bạch Thủy trắng bệch như quét một lớp vôi trắng, ánh mắt thẫn thờ, miệng đang lẩm bẩm câu hỏi gì đó giống như một con rối gỗ, loạng choạng bước đi trong mưa. Dần dần nước trong hồ đã nhấn chìm giày và ống quần của cô ấy, cô ấy vẫn cứ đi về phía trước như không cảm nhận được độ sâu của nó.

Không hay rồi, Lâm Bạch Thủy muốn tự tử!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK