Vương Văn Lâm thông qua cuốn sổ ghi chép màu đen kia kể lại câu chuyện đó, sau đó giơ chân ra đá vào bộ xương dưới đất. Xương cốt trải qua hơn 50 năm rửa tội đã bị phong hóa từ lâu nên lập tức vỡ thành các mảnh vụn. Vương Văn Lâm thở dài: “Chủ nhân của bộ xương này có lẽ chính là Haruhi Kyomiya, đội trưởng đội thám hiểm của quân Quan Đông Nhật Bản. Người Nhật Bản đã phí hết tâm sức nhưng đến khi sắp việc thành thì lại hỏng. Lẽ nào đây chính là vận mệnh đã được sắp đặt từ trước hay sao? Mà thôi, để tôi đi thăm dò bí mật về lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn xem sao!”
Cô ấy giơ cao chiếc đèn dầu lên tìm khắp bốn xung quanh. Ở một nơi cách đó không xa, xuất hiện một hang đá cực lớn. Cô ấy đứng ở cửa động vẫy tay với chúng tôi, ra hiệu bảo chúng tôi hãy mau qua đó.
Tôi nhìn hang động đen ngòm bằng ánh mắt nghi ngờ, bề mặt đá bazan rủ xuống bất thường trông giống như một con trăn khổng lồ đang há miệng dụ dỗ chúng tôi bước vào để nuốt chửng. Trong lòng tôi chợt cảm thấy sợ hãi lạ thường, nhưng thấy Vương Văn Lâm đã đi vào bên trong, tôi không thể không đi theo! Trước đó vốn là tôi dò đường, lúc này lại là Vương Văn Lâm đi phía trước. Tôi nhanh chóng xuyên qua đoàn người, giành lấy chiếc đèn dầu rồi nói: “Để tôi!”
Vương Văn Lâm chợt sững người nhưng sau đó cũng để lộ ra nụ cười xuất phát từ đáy lòng. Tôi quay người, dường như nghe thấy cô ấy đang lẩm bẩm sau lưng tôi: “Tôi biết ngay mà, chỉ có cậu đối tốt với tôi…”
Càng đi vào sâu, mùi lưu huỳnh xộc vào mũi ngày càng nồng nặc khiến tôi vô cùng ngột ngạt. Đột nhiên, một tảng đá lớn giống như thiên thạch bay vào từ vũ trụ chặn đường chúng tôi. Tôi giơ ngọn đèn dầu lên, tảng đá trước mặt tôi cao khoảng bảy, tám mét, bề mặt trơn nhẵn, trên lớp đá khắc một bức tượng Phật, hai bên có văn tự Mông Cổ kỳ lạ, dường như là câu thần chú được phát hiện trên chiếc Cửu Chuyển Kinh Luân tìm thấy trong ngôi đền Tát Mãn.
Vương Văn Lâm đẩy tôi ra, đi đến phía trước tảng đá, miệng bắt đầu đọc: “Hỡi con cháu của gia tộc Hoàng Kim, hãy tránh xa nó ra đi! Sức mạnh khủng khiếp của Lam Sắc Ma Quỷ không phải là thứ mà các ngươi có thể khống chế được đâu, đây là một loại ác ma đến cả Trường Sinh Thiên (1) cũng phải kinh sợ. Đừng đi về phía trước nữa! Nếu không, các ngươi sẽ phải đối mặt với sức mạnh bóng tối không thể lường trước!”
(1) Trường Sinh Thiên: Thần linh tối cao của dân tộc Mông Cổ.
“Lam Sắc Ma Quỷ ư?”
Vương Văn Lâm lẩm bẩm: “Đây là gì vậy?”
Tôi nói: “Bên trên đang cảnh báo chúng ta, Cửu Chuyển Kinh Luân, tháp quỷ U Minh, lại thêm tảng đá trấn tà này nữa, đây đã là lần thứ ba rồi! Lẽ nào trong đó thật sự có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ hay sao?”
Vương Văn Lâm im lặng giây lát rồi nói: “Không cần để ý, đây có hể là chiêu trò mà giai cấp thống trị dùng để dọa người dân lao động!”
Tôi đã nghi ngờ từ lâu, trong lòng thầm gọi tên Vương Văn Lâm, sau đó chỉ đành cắn răng đi tiếp vào bên trong, càng đi càng rộng rãi. Đi được khoảng mấy trăm mét, tôi bất ngờ bị trượt chân, nhưng may mà đã có chuẩn bị từ trước. Tôi nhìn xuống thì thấy là xương của một con vật, nhìn thì có vẻ là ngựa.
Tôi bước qua đống xương ngựa, thấy càng ngày càng có nhiều xương động vật giống như vậy, thậm chí có cả xương người lẫn vào trong đó, hoặc là đầu và thân bị tách ra, đau đớn ngã gục trên mặt đất, giống như hiện trường thảm sát tuẫn táng nô lệ; hoặc là mặc áo giáp uy nghiêm cưỡi trên xương ngựa, người chết nhưng xương không đổ xuống, đây là một võ sĩ tự nguyện tuẫn táng. Tầng tầng lớp lớp chất thành đống cao gần nửa mét, phải có đến hàng ngàn bộ xương. Mỗi người chúng tôi đều sợ hãi không thôi, cùng nắm tay nhau lần lượt đi qua biển xác chết. Bình thường, Lâm Bạch Thủy sẽ hét lên khi nhìn thấy xác chết, nhưng có lẽ hôm nay cô nhóc đã nhìn thấy quá nhiều, không còn thấy lạ nữa nên chỉ ngậm chặt miệng, thở từng hơi nặng nề.
Bán kính chiếu sáng của chiếc đèn dầu có hạn nên tôi chỉ có thể nhìn thấy một phần xương cốt bị chất đống, đoán rằng có thể chúng đã làm thành một hình tròn vây quanh trung tâm. Bước qua đống xác chết, đập ngay vào mắt là một bệ đá có khắc hoa văn đại diện cho ngựa và đai vàng rất sống động. Trên bệ đá có bày một hàng giá đèn, trong mấy chiếc đèn dầu xương người vừa khéo để trống một chiếc.
Vương Văn Lâm mừng rỡ cười lớn: “Cuối cùng cũng tìm được đến đây rồi!”
Chúng tôi đặt chiếc đèn dầu xương người vào tay Batel, Vương Văn Lâm ra hiệu Batel hãy đặt về chỗ cũ rồi thử thắp lên xem sao.
Tôi hỏi một cách lo lắng: “Chị Văn Lâm, liệu có…”
Vương Văn Lâm ngắt lời tôi: “Không sao đâu! Xương người có tác dụng thông linh, trong đó nơi tập trung nhiều linh khí nhất chính là phần đầu, mà xương đỉnh đầu lại là phần linh nhất, nó là trung gian giữa trời đất và con người, phàm là thầy mo Tát Mãn dạy cũng tế, họ thích dùng nhất là xương đỉnh đầu. Nghe nói trong một số tôn giáo ở Tây Tạng có giáo phái mỗi lần cúng tế là phải thắp một ngàn ngọn đèn làm từ xương đỉnh đầu của các bé trai và bé gái. Thông qua linh khí tỏa ra từ ngọn lửa được thắp lên, có thể nói chuyện được với trời đất. Cho nên xương đỉnh đầu của con người là thứ thần thánh nhất, dùng xương đỉnh đầu làm đèn để kêu gọi, chắc chắn không phải là gọi ác ma, mà là để gọi thần linh thánh khiết nhất.”
Tôi chợt im lặng, không biết làm thế nào mà cô ấy có thể lý giải được những đạo lý này. Tuy nói xương đỉnh đầu là thứ thánh khiết nhưng nguồn gốc để có được nó quá tàn bạo, bọn quỷ Nhật cưa xương đỉnh đầu của người sống xuống, vẻ mặt đáng sợ ấy đến nay vẫn khiến tôi không rét mà run, sao có thể coi là thánh khiết được?
Sự tò mò của mọi người đã chèn ép được nỗi lo lắng, Batel lấy bật lửa ra châm lửa vào một chiếc đèn xương người, ngọn lửa màu xanh lam sẫm màu chợt vụt sáng. Ngay sau đó, những chiếc đèn xương người ở xung quanh cũng tự động được thắp sáng như chịu hiệu ứng domino. Chưa đầy mười giây, không gian lập tức sáng như ban này, nhìn ra phía xa, những chiếc đèn dầu xương người được xếp thành hình 卐, ngọn lửa u ám, quỷ dị lạ thường!