• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra thi thể của Cố Luân Hòa Hiếu công chúa chìm sâu vào bùn, thời cổ đại, hồ Vị Danh rộng hơn bây giờ gấp nhiều lần, sau này bùn đất dần tích tụ thành đất liền. Cô ấy nhớ mong chồng, linh hồn mãi không siêu thoát. Đúng như lời Hồ Bát Nhất nói, nước là chất phương tiện môi giới của âm phủ, trận mưa đó, nước mưa thấm vào trong đất, khiến âm hồn của cô ấy nhập vào người Lâm Bạch Thủy.

Hôm đó Lâm Bạch Thủy dầm mưa, sức khỏe không ổn, vô tình bị tà khí xâm nhập, cuối cùng thành bệnh, nhưng cũng không phải do hồn ma của Cố Luân Hòa Hiếu công chúa cố ý làm vậy! Cô ấy muốn mượn thân xác của Lâm Bạch Thủy để trở về nơi an táng của nhà họ Hòa, nhưng sau khi bị bệnh thì Lâm Bạch Thủy không động đậy được nữa, cô ấy chỉ đành nhập vào chiếc áo để trở về thôi. Cuối cùng bị tôi phát hiện. Sau khi nghe Hồ Bát Nhất giảng giải, tôi bỗng nhớ ra trên sách có ghi lại, tôi bừng tỉnh, lúc này mới nhanh chóng đào hài cốt lên đưa đến phần mộ nhà họ Hòa, để cô ấy được yên nghỉ.

Sau này tôi chỉ cần quan tâm đến chuyện của Lâm Bạch Thủy là được, nhưng chuyện khiến tôi đau đầu nhất đó là thu nhập của tôi kém xa cô ấy, tôi xứng với cô ấy sao?

Kể từ sau khi tôi và Lâm Bạch Thủy xảy ra chuyện thân mật thì chúng tôi thường xuyên lén lút lặp lại chuyện ấy. Thời gian qua nhanh, mới đó đã sắp đến cuối năm rồi. Lâm Bạch Thủy dự định đưa chàng rể tương lai là tôi về ra mắt bố mẹ cô ấy, ngược lại thì tôi chỉ có một thân một mình, cũng không có họ hàng thân thích gì, thôi thì cứ thuận theo ý của Bạch Thủy vậy.

Hiện giờ đang là kỳ nghỉ đông, lại là thời điểm giáp tết nên rất khó mua vé tàu hỏa, cho dù có nhờ mối quan hệ của nhà trường thì cũng không thể mua được ngay. Sắp đến 30 tết rồi, cuối cùng chúng tôi cũng mua được vé tàu, Lâm Bạch Thủy rất phấn khích, vội vàng kéo tôi đến ga tàu. Lúc đó đúng vào giờ cao điểm, dòng người nườm nượp ngược xuôi, tuy nhiên trong biển người này chỉ có duy nhất một đoàn người đang duy trì sự kỷ luật, mấy người đàn ông cao to, khôi ngô vây quanh một thanh niên trẻ tuổi gầy yếu, họ bảo vệ anh ta xuyên qua dòng người, chậm rãi chen lên toa tàu hạng sang.

Người thanh niên tuy gầy bé nhưng lại luôn nhìn mọi người bằng ánh mắt khinh thường, như thể anh ta chính là hoàng đế! Ánh mắt anh ta từ từ lướt qua rồi bất ngờ nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt sắc bén đó như muốn giết người, tôi cũng không sợ hãi mà nhìn lại. Anh ta hơi ngẩn người sau đó kiềm chế lại, bước lên tàu dưới sự hỗ trợ của đoàn người.

Đây là ai? Có có dự cảm tôi sắp gặp phải biến cố lớn trong cuộc đời!

Khoảng hơn bảy giờ sáng chúng tôi lên tàu ở ga Bắc Kinh, lúc đến ga Thẩm Dương Bắc đã là gần năm giờ chiều rồi. Vĩ độ ở phương bắc cao, mùa đông ngày ngắn đêm dài, tôi phóng tầm mắt nhìn thì thấy toàn là đèn hoa rực rỡ. Nhà của Lâm Bạch Thủy vốn ở khu ký túc xá tập thể của công xưởng trong thành phố, nhưng phần lớn họ hàng thân thích đều ở dưới quê. Lễ tết đến hầu như đều về quê sum họp cho có không khí. Tiết trời hôm nay âm u, gió lạnh thét gào, buổi tối có thể có tuyết rơi, tôi khuyên Bạch Thủy ngày mai hãy rời đi, nhưng hơn một năm rồi cô ấy chưa được gặp bố mẹ, trong lòng rất sốt ruột. Đặt mình vào vị trí của cô ấy, tôi chỉ đành thuận theo, bỏ cả thời gian ăn tối, chỉ mua mấy chiếc bánh bao nóng sau đó vội vàng lên đường.

Tôi xách hành lý, cùng Lâm Bạch Thủy lên một chiếc xe bus, đợi đến khi xe chạy đến một nơi không còn đường quốc lộ nữa, chúng tôi chỉ đành xuống xe đi bộ. Lúc này ngoài trời đã hoàn toàn tối mịt, trời hôm nay không trăng, xòe bàn tay ra không nhìn thấy ngón. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, nhưng Lâm Bạch Thủy lại đi như bay, giống như đã thuộc đường lắm rồi, tôi chỉ cần đi theo cô ấy là được.

Đi trong bóng tối không có cảm giác về thời gian, cũng không biết chúng tôi đã đi được bao lâu, mặt đường bằng phẳng dưới chân càng ngày càng gồ ghề, lồi lõm. Vừa rẽ vào một con đường khác, bước chân của Lâm Bạch Thủy chợt dừng lại rồi lùi mấy bước về bên cạnh tôi, tay bám lấy cánh tay tôi, giọng thấp thỏm lo sợ: “Hằng Hoài, anh nhìn xem, sao phía trước lại có đốm sáng trắng bay bay vậy? Em nhớ, em nhớ hình như chỗ này là bãi tha ma!”

Tôi mở to mắt, những đốm sáng trong đêm trông vô cùng chói mắt, tôi cười bất lực: “Ma trơi thôi mà sao phải sợ, anh thấy nhiều rồi, nghe người hướng dẫn từng nói, sau khi con người chết đi, phốt pho trắng được sinh ra tiếp xúc với không khí dẫn đến sự cháy. Em được học đại học mà không biết điều này à?”

Lâm Bạch Thủy siết chặt cánh tay tôi hơn: “Không đúng. Em cũng từng thấy ma trơi rồi nhưng chúng thường không di chuyển. Những đốm sáng này bay loạn khắp nơi, mà anh nghe xem có tiếng động gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK