Chủ nhiệm đội trị an lắc đầu: “Thuốc Đông y chú trọng việc lấy chính thắng tà, sao có thể có loại thuốc dẫn tà môn ngoại đạo như vậy được. Hơn nữa, nửa năm qua, số lượng hài cốt bị trộm không dưới một trăm bộ, rốt cuộc là bệnh gì mà lại cần nhiều thuốc đến thế? Sau này, người già trong làng đã hiểu ra!”
“Là gì vậy?” Tôi căng thẳng truy hỏi.
“Lấp huyệt phong thủy! Chính là, chính là…”
Chỉ nhiệm đội trị an gãi đầu, nhất thời không giải thích được.
Lấp huyệt phong thủy là một cụm từ vừa xa lạ vừa quen thuộc. Trước đây, lúc tôi làm trộm mộ đã từng nghiên cứu một ít kiến thức về phong thủy, chỉ là nó có quá nhiều điều khó giải thích, quá mê tín dị đoan, sau này được học kiến thức về khảo cổ, phần lớn đều rất chính quy nên tôi đã ném hết những gì biết được về phong thủy, bởi vì nó chẳng có chút căn cứ khoa học nào. Nay nghe thấy từ này, suy nghĩ trong tôi lại bắt đầu rục rịch.
Tôi nói: “Nghe nói, nếu người chết quá một trăm năm mà hài cốt vẫn chưa hóa thành cát bụi thì âm khí sẽ tích tụ lại tạo thành sát khí, thời gian càng dài sát khí sẽ càng nặng, xác ướp Ai Cập mấy ngàn năm bị đào lên sẽ lập tức nguyền rủa chết rất nhiều người. Chính bởi đạo lý này, một số môn phái phong thủy ở phía bắc đã kết hợp với tà đạo Tát Mãn, để bổ trợ cho số mệnh, chúng đào bới xác chết cổ xưa, chôn ở cạnh phần mộ của mình để tạo tà sát đại vận, ngắn thì mấy chục năm, dài thì cả trăm năm, con cháu đời sau sẽ rất may mắn. Nhưng dù sao thủ đoạn này cũng thuộc tà môn, nghe nói chỉ có mấy hoàng đế khai quốc thời Mãn Thanh từng dùng, sau đó đã bị cấm.”
Chủ nhiệm đội trị an ngẩn người sau đó vỗ mạnh vào đùi: “Đúng, lời cậu nói giống hệt mấy ông lão trong làng, đúng là được học ở đại học Bắc Kinh có khác!”
Chủ nhiệm đội trị an hiểu lầm tôi rồi, nhưng thói ham hư vinh phát tác nên tôi cũng lười giải thích.
Chủ nhiệm đội trị an lại nói: “Nếu chỉ bị trộm xác thôi thì cũng cho qua, dù sao bọn tôi cũng không liên quan, nhưng chuyện kỳ quái vẫn tiếp diễn sau đó, chính là thỉnh thoảng lại người mất tích một cách bí ẩn. Ban đầu chúng tôi tưởng là họ xuống phía nam làm việc, nhưng sau đó họ cứ bặt vô âm tín mãi mới dần nghi ngờ, nghe nói thôn bên cạnh cũng có người mất tích, chúng tôi mới nhận ra đã xảy ra chuyện lớn rồi. Nghe bảo trận pháp tà môn đó ngoài việc cần xác cổ ra thì còn cần cả sức sống của người sống nữa! Chuyện này khiến cho những người ở đây hoang mang lo sợ, tôi chỉ đành dẫn mấy thanh niên trai tráng đi tuần tra khắp nơi. Cậu thử hỏi chú họ xem, chú ấy biết nhiều hơn đấy.”
Chú họ ư? Người này là ai? Có vẻ là một người rất được mọi người kính trọng.
Đúng lúc bên ngoài có người hô: “Chú họ đến rồi!”
Tôi quay đầu nhìn thì thấy rèm cửa bằng vải bông bị vén lên, một người đàn ông cao gầy đi vào, người trắng như tuyết, hóa ra bên ngoài đã có tuyết rơi rồi. Anh ta phủi tuyết trên người đi, tháo khẩu trang vải xuống, lại là một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi, hơi để râu. Rõ ràng chủ nhiệm đội trị an nhiều tuổi hơn anh ta nhưng tại sao lại gọi anh ta là chú họ?
Lâm Bạch Thủy luôn giúp mẹ ở một bên phục vụ đám đàn ông chúng tôi, nhìn thấy chú họ thì vui vẻ gọi: "Anh cả chú họ đến rồi."
Ý, nếu đã là chú họ thì tại sao lại phải thêm hai chữ "anh cả" vào nữa?
Chú họ mỉm cười: "Tôi vừa hoàn thành vụ án ở gần đây, nghe nói Lâm Bạch Thủy về, còn dẫn theo người yêu về nữa nên cố ý đến thăm."
Lâm Bạch Thủy vội sắp xếp cho chú họ lên giường ngồi, ngại ngùng giới thiệu tôi: "Đây là người yêu của em, tên là Chu Hằng Hoài, từng đi bộ đội, hiện là đồng nghiệp của em."
Chú họ vui mừng khôn xiết, nắm chặt lấy tay tôi: "Cậu nhóc được đấy, vừa nhìn thấy cậu đã thấy không đơn giản, lừa được cả Bạch Thủy cơ đấy. Cô bé này là niềm tự hào của cả thôn chúng tôi đấy. Haiz, thời gian trôi nhanh thật, mới ngày nào còn nhỏ xíu mà giờ đã sắp lập gia đình rồi."
Lâm Bạch Thủy khẽ đẩy chú họ: "Anh cả!"
Chú họ cười ha ha, tôi cũng chỉ biết cười gượng theo, sau đó chú họ sực nhớ ra: "Quên nói với cậu, tôi họ Mã, ba chữ "mã" ghép lại, tên Tốc!" (Mã Tốc: biāo sù, đọc gần giống với chú họ: biǎo shū)
Thấy tôi chưa hiểu, anh ta bèn chấm rượu viết lên bàn hai chữ Mã Tốc. Hoá ra đây là họ hiếm, phần lớn những người xung quanh đều không biết, bèn đọc lái đi, gọi anh ta là chú họ.
Chủ nhiệm đội trị an kéo chú họ lại rồi cười: "Đến sớm không bằng đến đúng lúc, chú họ, tôi đang nói với người yêu của Lâm Bạch Thủy chuyện trộm xác, cậu xử lý vụ án này, biết rõ hơn tôi, cậu nói đi."
Ánh mắt của chú họ thoáng xuất hiện nét nghi ngờ nghiêm trọng nhưng biến mất rất nhanh. Cũng không thể trách anh ta không tin tưởng tôi được, bởi dù sao tôi cũng chỉ là một người ngoài mới đến đây lần đầu, đột nhiên hỏi đến một số chuyện bí mật thì đúng thật là có hơi khiến người ta nghi ngờ.