Người đàn ông cao hơn tôi nửa cái đầu, khuôn mặt tuấn tú, điều không vừa mắt nhất chính là người đàn ông có một chiếc đuôi sam, trông như đuôi lợn vậy, cực kỳ khó coi. Hắn kéo tay cô gái nói mấy câu tình tứ, tôi nhìn thấy miệng hắn mấp máy nhưng lại không nghe tiếng gì. Dần dà, người đàn ông có động tác lớn, hai người cãi nhau gì đó, vẻ mặt kích động, người đàn ông để mặc cô gái ở lại một mình rồi phất tay áo bỏ đi.
Cô gái lập tức ngã khuỵu xuống đất, nước mắt rơi lã chã. Tôi lắc đầu, dù sao chuyện tình cảm cũng không thể cưỡng ép. Lúc này lại có một đám người xuất hiện, nhìn quần áo thì giống như của thái giám trong các bộ phim về thời Mãn Thanh, không cho nói gì đã bịt chặt miệng cô gái lại rồi đưa đi. Tôi đang định đuổi theo thì đột nhiên bị vấp ngã. Tôi mở mắt, ánh sáng ban ngày chiếu vào mắt khiến tôi cảm thấy chói lóa, bên tai có người gọi: “Dậy, dậy đi!”
Người trước mặt chính là Hồ Bát Nhất đang nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt giễu cợt: “Đêm qua tôi thấy cậu không về còn tưởng là cậu đến chỗ cô sinh viên đại học kia làm bừa chứ, sao thế, bị đuổi ra hả?”
Tôi bực mình, cái miệng quạ này của anh ta chẳng thốt ra được lời gì tốt đẹp, nhưng tôi cũng chẳng buồn để ý. Lúc này đầu óc tôi mơ mơ hồ hồ, không phải tối qua tôi đuổi theo con ma mặc áo, đang định bắt lại thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái Mãn Thanh sao, sao cuối cùng lại ngủ trong vườn hoa thế này? Lúc này trong tay tôi vẫn đang nắm chiếc áo của Lâm Bạch Thủy, lẽ nào tôi cũng bị ma mặc áo mê hoặc rồi ư? Tôi rùng mình hắt xì rồi vội vàng tìm khắp xung quanh, tốt quá, chẳng có thêm cọng lông nào cả!
Tôi trở về phòng ăn qua loa bữa sáng, làm xong việc lại đi thăm Lâm Bạch Thủy. Lúc ở trong bệnh viện tôi nghe được một câu chuyện đáng sợ đang được mọi người truyền tai nhau, trong bệnh viện có ma! Tối qua bác sĩ trực ban nhìn thấy một ma nữ không đầu không tay không chân…
Tôi lắc đầu dở khóc dở cười.
Lâm Bạch Thủy vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, nhân lúc không ai chú ý, tôi lén lút kiểm tra vết bàn tay máu ở sau lưng cô ấy, chỉ thấy nó càng đỏ ửng, giống như toàn bộ sức sống của Lâm Bạch Thủy đều đổ dồn hết vào đó. Tôi càng thêm buồn phiền, đành đi về mà chẳng biết phải làm sao. Hồ Bát Nhất thấy tôi không vui mới nói: “Phụ nữ như quần áo, cần gì phải để tâm!”
Tôi chợt hỏi: “Anh là người gốc Bắc Kinh hả?”
Hồ Bát Nhất dương dương đắc ý: “Không phải tôi chém gió đâu, nhưng tôi là Chính Hồng kỳ* chính cống đấy, nếu ở thời Mãn Thanh thì ít cũng phải là một Bối tử**…”
*Chính Hồng kỳ: Là một kỳ của chế độ Bát Kỳ triều Thanh.
**Bối tử: Là một tước vị của quý tộc nhà Thanh. Bối tử trong tiếng Mãn vốn là số nhiều của "Bối lặc", mang nghĩa "Vương" hoặc "Chư hầu".
Tôi lười nghe anh ta chém gió mà nói to: “Tôi hỏi anh, nếu anh đã ở Bắc Kinh nhiều năm như thế, vậy Yến Viên ở đại học Bắc Kinh có chỗ nào bất thường không?”
Hồ Bát Nhất duỗi thẳng chân, nói bằng giọng hưng phấn: “Úi, hỏi đúng người rồi này, phàm là những chuyện thuộc thành Bắc Kinh thì Hồ Bát Nhất tôi thông thuộc nhất luôn! Người ta nói khí chất đế vương luôn luân phiên nhau, trước đây là Trường An, Lạc Dương dần luân chuyển đến thành Yến Kinh, tồn tại hơn sáu trăm năm với ba triều đại Nguyên, Minh và Thanh, cuối cùng cũng dần lộ ra dấu hiệu suy tàn. Không riêng gì thiên tai trong những năm Thiên Khải, đến giữa triều Thanh, tà khí bắt đầu sinh sôi nảy nở. Nghe nói, Yến Viên chính là nơi bắt nguồn tà khí ở kinh thành, hoàng đế Càn Long đã ra lệnh cho Hòa Thân, người được sùng bái nhất lúc bấy giờ xây nhà trấn tà. Nào ngờ, hoàng đế Càn Long vừa băng hà, vua Gia Khánh kế vị không biết đến điển cố này, thèm muốn vàng bạc của Hòa Thân nên đã cưỡng chế lục soát nhà họ Hòa, từ đó tà khí bắt đầu phát tán khắp nơi, triều Thanh cuối cùng cũng không thể tiếp tục tồn tại nữa! Đến những năm dân quốc, John Leighton Stuart tuy là người nước ngoài nhưng lớn lên ở Trung Quốc, tinh thông phong thủy, đã cố gắng xây dựng trường học, muốn dùng chính khí để trấn áp tà khí, cố ý mô phỏng hải đăng Thông Châu để xây dựng tháp Bác Nhã ở hồ Vị Danh – nơi khởi nguồn của tà khí! Hải đăng thuộc hỏa, tà khí thuộc thủy, đương nhiên là có thể trấn áp được rồi! Nhưng trong thời kỳ cách mạng văn hóa, chính khí bị phá hoại nặng nề, tôi thấy cũng sắp không áp chế được nữa đâu! E rằng đại học Bắc Kinh sắp có họa từ chính bên trong nó rồi!”
Tôi gật đầu, hóa ra là vậy: “Vậy tại sao tà khí lại thuộc thủy?”
Hồ Bát Nhất giải thích: “Nhân gian chúng ta sống vốn không có tà khí, nó lan từ minh giới lên đấy. Đất có tác dụng ngăn chặn tà khí cho nên chúng ta mới phải chôn người chết xuống đất, nhưng nước vừa hay là một dị thể cực tốt của tà khí, nhất là khi gặp trời mưa âm u, nước mưa tràn đầy mặt đất, chính là lúc tà khí nặng nhất!”
Hôm đó cũng là ngày mưa, Lâm Bạch Thủy lại đi ngang qua hồ Vị Danh…
Tôi chấn động bèn hỏi Hồ Bát Nhất: “Anh nói hồ Vị Danh là nơi khởi nguồn của tà khí, vậy anh có biết sau khi người ta nhảy xuống hồ tự vẫn thì có biến thành quỷ mị chuyên ở bờ hồ đợi quỷ chết thay không? Ví dụ như Hòa Thân chẳng hạn!”