Thoáng suy nghĩ một phen, tôi lại bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Sau khi nhân vật lớn quy thiên, khí phách khi người đó còn sống cũng rất quan trọng, ví dụ như Quan Đế trở thành Võ thánh, Uất Trì và Tần Thúc Bảo trở thành Môn thần, không thì tốt xấu gì cũng trở thành Thành hoàng. Còn hạng người ác ôn như Tần Cối, Thi Lang sẽ phải xuống địa ngục vào chảo dầu. Còn như thân phận của Hòa Thân thì chết rồi cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục mới đúng, sao có thể quay lại nhân gian tạo nghiệp được?
Lâm Bạch Thủy quay người nhìn tôi, vẻ sợ hãi vẫn còn trên khuôn mặt: “Anh Hằng Hoài, chúng ta về đi.”
Tôi gật đầu: “Tôi tiễn cô.”
Hai người chúng tôi bước đi trong vườn trường tĩnh mịch, không ít đèn đường đang bị hỏng, do chủ nghĩa quan liêu phát tác nên vẫn chưa kịp sửa, có chỗ tối om tối mò, không khỏi khiến cho vườn cây hoàng gia trước đây có thêm nét âm u, mờ ảo. Tôi đưa Lâm Bạch Thủy về đến phòng, cô ấy bật đèn điện rồi rót cho tôi một cốc nước. Chúng tôi nói chuyện thêm mấy câu, thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, tôi không tiện ở lại thêm, bèn đứng dậy chào tạm biệt: “Tôi về trước đây, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi hoặc nói với Hồ Bát Nhất cũng được. Anh ta sẽ nói lại cho tôi biết.”
Lúc tôi đứng dậy, Lâm Bạch Thủy vẫn ngồi ở mép giường, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, đến lúc quay người đi ra đến cửa, cô ấy đột nhiên nhào đến ôm chặt tôi từ phía sau, giọng nói đầy khẩn cầu: “Anh đừng đi, tôi thật sự sợ lắm…”
Tôi cúi đầu, trên khuôn mặt của cô gái có nét ai oán, bi thương cùng với sự nuối tiếc vô hạn, khoảnh khắc ấy khiến tôi không khỏi liên tưởng đến vẻ mặt của Văn Lâm trước khi mất.
Tôi không phải tên ngốc, sao có thể không hiểu được suy nghĩ của Lâm Bạch Thủy?
Vì thế, khi ánh đèn điện vừa tắt, cảm xúc mãnh liệt lập tức bùng phát. Tôi kinh ngạc, rõ ràng Lâm Bạch Thủy vẫn còn là một cô gái trong trắng chưa trải sự đời nhưng lại rất mạnh dạn, sau đó tôi dần cảm thấy cô ấy như đang tự sa ngã, nói cách khác chính là hành động như muốn thỏa mãn nguyện vọng trước khi chết.
Tôi vẫn biết cô ấy ưa mặt mũi, cho dù trong lòng thích thú nhưng cũng không dám để lộ ra ngoài, thậm chí còn cố ý giả vờ hung dữ mà chửi mắng đối phương. Sau nhiều lần cứu cô ấy, thật ra trong lòng tôi cũng thầm có cảm giác, lại thêm sau khi Văn Lâm qua đời vì cô ấy, cô ấy lại càng có ý muốn lấy thân báo đáp hơn. Chỉ là cô ấy không rộng lượng được như Văn Lâm, thậm chí còn có phần keo kiệt, mãi không dám bày tỏ. Còn tôi thì cứ chìm sâu vào nỗi nhớ Văn Lâm trong thời gian dài mà làm ngơ cô ấy, mãi cho đến lúc này mới phát hiện ra!
Cơn kích thích quá đi, Lâm Bạch Thủy mệt mỏi nên đã ngủ say, quấn chặt lấy tôi không chịu buông như một con bạch tuộc. Cô ấy vốn đã khá cao, lại thêm cả tôi nữa, chiếc giường nhỏ hẹp trông càng thêm chật chội. Tôi đang suy nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giúp được Lâm Bạch Thủy, vào trong thành Bắc Kinh tìm mấy đạo sĩ và hòa thượng để làm phép ư? Nhưng thời kỳ cách mạng văn hóa mới qua chưa lâu, đâu dễ tìm như thế? Thêm nữa, trường học chịu để chúng tôi vào đó hay sao? Vậy tôi chỉ đành tự nghĩ cách thôi, tôi lại không biết…
Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, chẳng phải người ta vẫn nói thư viện đại học Bắc Kinh là thư viện lớn nhất, lưu giữ nhiều sách nhất Trung Quốc hay sao? Nói không chừng nó có cất giữ một vài cuốn sách trừ ma diệt tà nữa ấy, có thể trong thời kỳ cách mạng văn hóa sẽ giấu đi một ít, hiện giờ chắc đã lần lượt đem về rồi cũng nên!
Sau khi đưa ra quyết định, tôi bèn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, đến khoảng bốn giờ sáng tỉnh dậy, cố gắng hết sức không làm Lâm Bạch Thủy tỉnh giấc lại có thể tách Lâm Bạch Thủy ra. Nhỡ đâu sáng sớm bị đồng nghiệp của cô ấy nhìn thấy thì chắc chắn tôi sẽ phải chịu tiếng oan cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga rồi!
Tôi lần mò trong bóng tối trong phòng cô ấy một phen, trộm được thẻ thư viện của cô ấy sau đó về nhà đánh răng rửa mặt ăn sáng trước. Vừa đến tám giờ tôi đã chạy đến thư viện, người trông thư viện bảo tôi lấy thẻ thư viện ra, tôi huơ nhanh trước mặt người đó rồi nhét lại vào trong túi. Trên thẻ thư viện dán ảnh của Lâm Bạch Thủy đó! Người trông thư viện thấy tôi ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nhìn vẻ ngoài tưởng là sinh viên nên cũng không xem kỹ.
Tôi tìm khắp nơi trong thư viện rộng lớn, trong lòng thầm nghĩ, những cuốn sách mê tín thời phong kiến này chắc chắn sẽ được lưu giữ trong những bộ sách cổ! Quả nhiên tôi đã tìm được vài cuốn, lúc mở ra xem thì thật sự khiến tôi phải lác mắt, vừa là cổ ngôn, vừa là chữ phồn thể! Tôi cắn răng đọc, cứ thế đọc mãi đến buổi trưa, thấy cũng không còn sớm nữa, cả ngày nay đã không đếm xỉa gì đến Lâm Bạch Thủy rồi, chắc chắn cô ấy sẽ sốt ruột lắm, vì vậy tôi bèn nhanh chóng chạy đến phòng của Lâm Bạch Thủy, nào ngờ cửa vẫn mở nhưng người thì không thấy đâu nữa. Hàng xóm của cô ấy hỏi: “Anh có phải người yêu của Lâm Bạch Thủy không?”
Tôi lập tức đỏ mặt, trong lòng căng thẳng, người đó lại nói tiếp: “Lâm Bạch Thủy sốt rất cao, được đưa đến bệnh viện của trường rồi. Tuy cô ấy gầy nhưng trước giờ vẫn luôn rất khỏe mạnh mà!”