Đối mặt với thế giới đen ngòm chưa biết rõ sau cánh cửa, Vương Văn Lâm theo thói quen muốn bước vào thì đúng lúc này, Lâm Bạch Thủy lại đưa tay ngăn lại: “Chị Vương, đủ rồi, những chuyện mạo hiểm chúng ta trải qua suốt dọc đường đã nhiều lắm rồi. Dù sao nhiệm vụ của chúng ta tìm được di tích của nhân loại ở thời kỳ đồ đá mới cũng đã hoàn thành rồi, không cần thiết phải tham gia khảo cổ những thứ chúng ta không liên quan đâu. Em sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó!”
Vương Văn Lâm lắc đầu: “Cho dù như vậy thì chị vẫn muốn đi xem thử xem sao. Bí mật của người xưa đang thu hút chị! Kể cả em không đi thì chị cũng sẽ đi một mình.”
Tôi cũng bị kích động bèn lập tức nhảy ra: “Chị Văn Lâm, tôi đi với chị!”
Cô nhóc Lâm Bạch Thủy do dự một lúc cũng xuôi theo: “Em cũng đi!”
Batel do dự giây lát cũng nói: “Được rồi, ít ra mọi người cũng cần một người bảo vệ, ứng phó với những nguy hiểm chưa lường trước đúng chứ?”
Chúng tôi thiếu dụng cụ chuyên dụng để đi thám hiểm dưới lòng đất cho nên chỉ có thể lựa chọn từ những thứ đang có. Suy cho cùng thì tôi cũng xuất thân từ bộ đội công binh chuyên nghiệp, kinh nghiệm và kiến thức phong phú, về điểm này Batel cũng đồng ý với ý kiến của tôi. Tôi và anh ta đội mũ bảo hiểm và đèn đội đầu lên, khoác thêm một cuộn dây thừng trên vai nữa. Tôi đi trước dò đường, nữ giới đi ở giữa, Batel đi sau cùng, mạo hiểm sống chết đi vào tháp quỷ U Minh.
Bên trong tháp quỷ U Minh trống không, tối thui, cho dù ánh sáng của chiếc đèn soi quặng đội trên đầu tôi vẫn đang chiếu hết công suất nhưng cũng chỉ có thể chiếu sáng được bán kính mấy mét xung quanh, xa hơn vẫn là khoảng không tối đen vô cùng vô tận. Chúng tôi cứ trăn trở mãi, bất giác nảy sinh ra một loại ảo giác rằng mình đang bị treo lơ lửng trên không trung, chỉ có tiếng bước chân mới chứng minh được rằng chúng tôi đang đi trên mặt đất.
Đoàn người bước lên cầu thang hình xoắn ốc, không biết đã đi bao lâu, đi được quãng được là bao nhiêu rồi. Cô nhóc Lâm Bạch Thủy còn quá trẻ, ý chí tinh thần không vững nên bắt đầu hỏi một cách lo lắng: “Chị Văn Lâm, sao em cảm thấy chúng ta luôn đi theo vòng tròn mãi vậy? Nghe nói di tích của người cổ đại thường đều có cơ quan, liệu có phải chúng ta đã bị mắc kẹt trong này rồi không?”
Tôi nghe giọng nói của cô nhóc chứ líu ríu bên tai, không muốn cô ấy làm ồn bèn nói: “Đừng sợ, ảo giác thôi. Bởi vì bên trong tháp quỷ U Minh tối đen như mực, đèn chỉ có thể chiếu sáng một phần, do mắt thiếu đi vật cần đối chiếu nên sẽ sản sinh ra ảo giác về không gian vô hạn và mất đi khái niệm về thời gian. Thật ra…” Tôi ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Chúng ta mới chỉ đi được bảy, tám phút mà thôi.”
Cô gái nhỏ hỏi: “Hình như trên tay anh không có đồng hồ! Anh làm thế nào để tính được thời gian?”
Tôi cười: “Trước đây lúc tôi còn ở trong bộ đội, quy định luyện tập dã ngoại không được phép phát ra âm thanh hay có chút ánh sáng nào. Có lúc sẽ gặp phải đêm không trăng không sao, xung quanh tối om, chỉ có thể dựa vào mùi hương đặc biệt trên người chiến hữu để nối bước nhau. Lâu dần, mắt mình sẽ không nhìn thấy gì như bị che đi, rất dễ mất đi cảm giác về thời gian và không gian, sinh ra ảo giác không biết ngày nào, ở đâu. Chúng tôi thường dựa vào việc tính nhịp tim để tính toán, mỗi phút tim tôi đập khoảng năm mươi lần.”
Batel im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta đã đi được 561 bước rồi, chắc là được khoảng 230 mét.”
Tôi tán dương: “Khá đấy.”
Bầu không khí vốn đang trống rỗng đè nén bỗng trở nên thoải mái cởi mở, Vương Văn Lâm nói: “Tháp là thứ từ trước nay chưa hề có trong nước ta mà được truyền bá từ Ấn Độ. Tác dụng ban đầu của tháp là để lưu trữ tro cốt xá lợi của các cao tăng, bởi vậy, quy mô ban đầu của tháp không được lớn lắm. Sau này, kết hợp với phong tục tập quán của nước ta, tháp dần có vai trò trấn áp tà ma. Ví dụ như Bạch Nương Tử trong truyền thuyết đã bị hòa thượng Pháp Hải trấn áp trong tháp Lôi Phong. Hằng Hoài từng đi bộ đội ở Hàng Châu chắc là đã rất quen với chuyện này rồi đúng không?”
Tôi không khỏi lắc đầu: “Người đời vẫn luôn đồn thổi nhau rằng yêu khí phía dưới tháp Lôi Phong trấn áp Bạch Nương Tử mịt mù thế nào, đó chẳng qua cũng chỉ là nói quá lên mà thôi. Trước đây, nhân lúc bộ đội luân phiên nghỉ ngơi, tôi và mấy chiến hữu cùng chạy đến đó xem thử rồi, nhưng chỉ thấy vách nát tường xiêu, cỏ dại mọc đầy, khiến một danh lam thắng cảnh đang yên đang lành bị tàn phá thành đống đổ nát.”
Vương Văn Lâm mỉm cười: “Mỗi tòa tháp được hình thành đều gắn liền với một câu chuyện lịch sử đặc biệt nhất định. Lấy ví dụ về tháp Lôi Phong đi, đây là tòa tháp được quốc vương nước Ngô Việt xây dựng để phù hộ cho ái phi. Còn tháp quỷ U Minh này lại mang một ý nghĩa khác. Tòa tháp này có 33 tầng, tượng trưng cho 33 tầng mây chí cao vô thượng; phía dưới chân tháp âm u lạnh lẽo, lún xuống vô hạn, đại diện cho 18 tầng địa ngục.”
Cô gái nhỏ run bần bật, giọng ấp a ấp úng: “Vậy, vậy, chẳng phải chúng ta đang đi trên con đường xuống hoàng tuyền hay sao?”
Vương Văn Lâm gật đầu: “Có thể coi là vậy.”
Tôi cũng giáo huấn một phen: “Uổng cho cô là phần tử trí thức được giai cấp vô sản giáo dục ra, cô là đoàn viên thanh niên cộng sản đúng không? Sao có thể tin mấy chuyện ma quái địa ngục được?”
Cô gái nhỏ hừ lạnh không phục, không để ý đến tôi nữa mà quay sang hỏi Vương Văn Lâm. “Chị Văn Lâm, chị từng nói tháp quỷ U Minh được tạo nên là để trấn áp con yêu quái cổ đại. Nhưng ban đầu tháp dùng để lưu trữ tro cốt, tương đương với một lăng mộ. Đồng thời phần phía dưới chân tháp đại diện cho địa ngục, vậy chẳng phải là thế giới của cái chết hay sao? Chị nghĩ liệu đây có phải là lăng mộ của một người nào đó không?”