"Thiên mệnh gọi là tính, thẳng thắn gọi là đạo, tu đạo gọi là giáo. Đạo cũng vậy, Đạo là cái không thể rời khỏi nó dù chỉ trong chốc lát, nhưng nó không phải là Đạo."
"Cho nên quân tử cẩn thận điều không thấy, sợ điều không nghe. Không có gì là vô hình, không có gì là rõ ràng. Cho nên quân tử thận trọng về sự độc lập của mình."
Bên bờ Trung Châu, nơi núi sông núi bao vây, mơ hồ có thể nghe được tiếng đọc sách vang vang, đi theo tiếng đọc sách về phía trước mấy chục bước, rừng trúc che phủ, hành lang quanh co, một căn trúc lâu dựng ở đây, nhìn vào bên trong, mười mấy đệ tử nhỏ tuổi đang ở đây đọc điển tịch của tiền hiền, gật gù đắc ý, rất chăm chú.
Một nam tử mặc nho phục, tuổi khoảng bốn mươi đang ngồi ở phía trên nghe tiếng đọc sách non nớt của những hài đồng này, sau khi đọc mấy lần thì giải đáp kinh ý trong đó, tỉ mỉ giản cho những đứa bé mê mẩn này.
Mặt trời lên ba sào, hậu viện của trúc viên vang lên tiếng đàn, thanh sam phu tử mới dừng giảng bài lại, mặt mỉm cười kết thúc bài học hôm nay, giao lại những bài tập.
Đám trẻ con ầm ầm tan học.
Trong đó, có đứa đã bắt đầu nô đùa, có đứa nói chuyện với nhau về kỳ nghỉ.
Không thiếu những đứa trẻ mặc lăng la, gia thất rất tốt, mà tiên sinh vấn tóc bằng trâm gỗ lại chuyển mắt nhìn về phía rừng trúc, quả nhiên thấy một cây thanh trúc to bằng cổ tay hơi rung nhẹ, mỉm cười, đứng dậy đi.
Bên cửa sổ đã không còn người, nhưng chỗ trên thanh trúc cách mặt đất sáu thước có treo một con thỏ mập mạp, tiên sinh vươn tay lấy, con thỏ này rất mập, nặng tay, bây giờ sắp đến mùa đông, thỏ vì chịu đựng qua ngày đông nên đa phần rất béo, dùng dầu xào, thêm măng mùa đông, rất ngon.
Tiếng đàn dần dừng, bước chân đến gần, phía sau truyền đến tiếng của thê tử:
"Lại là hài tử kia sao?"
"Gọi là. . . Tề Vô Hoặc?"
Thanh sam tiên sinh ừ một tiếng, ngẩng đầu, còn có thể mơ hồ nhìn thấy, từ tiểu trúc lâu ở sườn núi đến trấn nhỏ dưới chân núi có một thân ảnh thiếu niên, ăn mặc gọn gàng, y phục màu nâu nhạt, nhìn bóng lưng thì bình thường, chỉ có vóc người thẳng tắp.
Mơ hồ đã có gió tuyết dần nổi lên, thiếu niên kia ở trong gió bắc, núi tuyết, dần dần đi xa.
Nữ tử vốn xuất thân từ đại gia tiểu thư, sau đó bởi vì những việc trải qua mà trở nên nghiêm khắc chua ngoa hơi mím môi, hiếm khi yếu thế nói: "Sao phải khổ như vậy? Rõ ràng phu quân đã cho nó dự thính, nó lại không chịu nhận lòng tốt, cuộc sống bản thân bình thường, lại còn mang những thứ này đến."
Tiếng nói dừng một chút rồi lại có chút hối hận: "Chẳng lẽ nó còn ghi hận chuyện năm đó ta có thái độ không tốt với nó sao?"
Thanh sam nam tử cười, trấn an: "Tính cách của nó không phải vậy."
"Ta cũng từng hỏi nói vì sao không muốn vào, lúc đầu ta cảm thấy chẳng qua là da mặt của hài tử không nhịn được, ta tự phụ tài học, cũng từng làm Huyện thừa, dưới tay đã từng xử lý hơn trăm vụ án nên có thể thuyết phục một hài đồng nho nhỏ, nhưng cuối cùng ta lại không thể làm được mà còn bị nó trấn trụ."
Tiếng nói ngừng lại một chút.
Thê tử nhìn y nghi ngờ: "Hài tử đó đã nói gì?"
Thanh sam nam tử vuốt râu nói:
"Nó nói vạn sự, vạn vật, không sợ hẹp hòi mà sợ không bình đẳng, nên xem trọng công bằng."
"Ta đã nhận rất nhiều hài đồng sau khi chúng bị chỉnh đốn ở nhà mới cho chúng vào đường, cũng có một số nhà hài đồng không giàu có lắm, trong nhà cắn chặt răng mới để cho chúng đến học vỡ lòng, nếu bởi vì sinh lòng thương hại mà cho nó vào đường thì trong nhà của những học đồng kia sẽ có chút lời oán giận."
"Sẽ không tốt cho thanh danh của ta."
"Nó nói, nó từ chỗ ta học văn, biết chữ, lại phải tổn hại ta mà lợi cho nó, nó không thể làm được."
"Mà mấy thứ này, xem như học phí nó trả cho ta."
Thê tử của y không khỏi kinh ngạc: "Không sợ hẹp hòi mà sợ không bình đẳng. . . Lời nói như vầy, đồng nhi tiểu trấn sao có thể nói được?"
Thanh sam nam tử nới: "Quả thật như vậy, nhưng mà nó cũng rất quật cường."
"Ta đã hỏi bách tính trong trấn, nó cũng không phải hương dân ở đây."
"Năm năm trước, Cẩm Châu gặp nạn, nó đã theo lưu dân đến đây, thế sự gian nan, vì sống sót, rất nhiều người chuyện gì cũng làm, người vẫn có thể ngay thẳng cương trực lại hiếu học như vậy, khó gặp."
Y hơi do dự, một tay nắm lấy tay thê tử của mình, ôn nhu nói: "Phu nhân, ta định để năm sau cho các học tử so tài một phen, nếu nó thật sự có tài học, sẽ thu nó làm đệ tử, ngày nào đó sẽ tiến cử nó đi thi khoa cử, không thể để nhân tài như vậy lại lưu lạc trong núi, nàng cảm thấy thế nào?"
Nữ tử lườm trượng phu một cái, nói: "Tiến cử tài học, vốn là thiên chức của người đọc sách như chàng, nếu nó thật sự có tài học, chàng không tiến cử mới là thất trách, ta cũng nguyện liên hệ thân tộc để tìm lương phối cho nó."
Thanh sam văn sĩ kia mừng rỡ, ôm phu nhân vào lòng, tạm thời không đề cập đến nữa.
Thiếu niên kia từ học đường đi ra, trong lòng lẩm nhẩm nội dung giảng giải hôm nay, lại im lặng ôn tập cách viết và hàm nghĩa của những văn tự này, bất tri bất giác đã vào trong núi, trận gió tuyết này không lớn, dường như nơi khác trên núi có tuyết, theo gió thổi đến đây, đã chậm rãi dừng lại.
Lúc hắn còn nhỏ, quê hương gặp đại tai, không thu hoạch được hạt gạo nào, dịch bệnh, yêu ma hoành hành, phụ mẫu đưa lương thực còn sót lại cho hắn, mới miễn cưỡng sống sót, lẫn vào trong nạn dân, chạy nạn đến đây, may mà nơi đây thu nhận, hắn mới có chỗ đặt chân.
Không có phụ mẫu, trưởng bối chiếu cố, vốn sẽ biến thành những tên lưu manh sa cơ thất thế, nhưng từ khi hắn còn nhỏ, mỗi ngày trong mộng sẽ mơ thấy chuyện kỳ dị, thế giới trong mộng có thiết điểu phóng lên trời, người người qua lại, nhà cao tầng dày đặc trong thành trì, cũng có rất nhiều văn tự hình lập phương.
Hắn đã quên rất nhiều chuyện trong mộng nhưng cũng còn nhớ rõ rất nhiều chuyện.
Nhất là những văn tự hình lập phương kia.
Không ngừng học.
Sĩ không thể không có ý chí kiên định, trọng trách thì nặng mà đường thì xa.
Dường nhứ có một số âm thanh đang đọc những thứ này, hắn luôn cảm thấy những thứ trong mộng rất quan trọng với hắn, cho nên đối với những lời giảng giải đạo lý này hắn tin tưởng không nghi ngờ.
Hôm nay trời rét, sau đó càng sợ có tuyết lớn ngập núi, cần tìm nhiều củi hơn, mới có thể vượt qua mùa đông giá rét sau đó. Tề Vô Hoặc mang cái gùi, từng bước leo núi, thỉnh thoảng còn có thể tìm được quả thông rụng, vận khí rất tốt, sớm hơn trước kia một giờ ba khắc đã nhặt đầy gùi, ước chừng đã có thể vượt qua lần tuyết lớn này, hắn mới chậm rãi trở về.
Chỉ là không biết từ khi nào sương đêm đã nổi lên trong núi.
Tề Vô Hoặc nhục thể phàm thai, cũng không thể phát hiện, chỉ là thần hồn của hắn khác với người thường, ít nhiều cũng phát hiện được chút khác thường, hắn khẽ nhíu mày, tay cầm một nhánh cây dài mà gọn gàng, chậm rãi đi xuống chân núi, nếu là phàm nhân bình thường tất nhiên là bất tri bất giác xuống núi, nhưng thần hồn của hắn mạnh gấp mấy lần, đánh bậy đánh bạ thế nào lại đi vào chỗ bên cạnh.
Nhìn lại, phía trước đã không còn đường.
Đi chưa quá trăm bước, hắn chợt nghe được một tràng tiếng thê lương, hát vang theo nhịp, tiếng hát già nua réo rắt, như sắt thép va chạm nhưng lại có chất ngọc thạch, bất giác chói tai.
Trung Châu có rất nhiều nơi kỳ dị, mùa đông có trùng, sáng như ánh nến.
Quay qua, quay lại đã đến phụ cận.
Bước chân của Tề Vô Hoặc hơi khựng lại rồi hắn bất giác đã đi vào trong thâm cốc, hắn không biết quanh người có trùng, điểu đi theo, trong sương đêm mãnh hổ cụp mắt, bách thú, chư linh đều ở đây, chỉ nghe được tiếng ngâm xướng câu thơ kia càng lúc càng rõ ràng, bàn tay đánh nhịp, trường thanh hát vang.
"Không có chút bụi nhân gian, cả sảnh đường đều học tiên 'Nhân'."
"Y sam dù sao vẫn mang màu sương khói, trượng, lý đi theo thân mây nước."
"Thiết địch thổi ngang thương hải nguyệt, tay áo ôm hết động thiên xuân."
"Bây giờ hội tụ thập phương khách, mặc cho xem ai là động tân."
"Ồ?"
"Có khách đến!"
"Tiểu khách nhân, mời lên trò chuyện một chút."