Dưới sự chú ý của mãnh hổ, quanh thân Tề Vô Hoặc có một tia linh quang mơ mơ hồ hồ hiện ra, hai mắt của thiếu niên hơi khép, nguyên thần của bản thân hắn dưới chỉ dẫn của phương pháp chính đạo đích truyền, khống chế nguyên khí, chu du toàn thân.
Dưới sự phụ trợ của linh dịch, ngay cả linh hồ có chút linh tính trong núi cũng có thể tiến vào trong suy nghĩ, bước vào trạng thái yểu yểu minh minh, tu hành theo bản năng, huống chi là Tề Vô Hoặc, hắn rất dễ dàng đã tiến vào trạng thái bực này.
Dưới trạng thái này, hắn có thể loáng thoáng cảm nhận được tồn tại huyền bí trong toàn thân.
Khó mà dùng ngôn từ để hình dung, lại có thể cảm nhận được nó rất quý giá.
Tề Vô Hoặc vô ý thức dựa theo pháp môn mà mãnh hổ đã truyền cho, mang những [ vạn vật sơ khí ] vô hình vô chất này thu lại, khai mà luyện hóa.
Tốc độ chậm chạp nhưng mà tiến trình lại chât thật không giả, chỉ là vào lúc này, nguyên khí của Tề Vô Hoặc tự nhiên lưu chuyển trong huyết nhục, mà đáy lòng của hắn chợt hiện ra từng pháp môn mà lão giả đã giảng giải lúc trước.
Tâm hư mà ngưng thần, ngưng thần mà tụ khí, tụ khí mà sinh tinh.
Cái gọi là đạo.
Ở giữa hữu vi và vô vi.
Khai mà luyện hóa là hữu vi, còn tụ khí mà sinh tinh thì là vô vi.
Cả hai cũng không cần phân biệt lẫn nhau gì cả.
Trong nháy mắt này, Tề Vô Hoặc chợt hiểu ra, giống như Âm Dương Ngư hợp lại với nhau, tiến trình khai luyện nguyên tinh của hắn chợt tăng nhanh hơn rất nhiều, mặc dù tăng tốc nhưng vẫn ở trong một loại trạng thái cân đối, không nhanh không chậm, như gió thổi hoa sen, nguyên thần của Tề Vô Hoặc áp đảo trên đó, hiểu được chỗ huyền diệu dùng thần ngự khí mà lão giả nói đến.
Hoảng hoảng hốt hốt, không biết người ở đâu, cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Cuối cùng cảm giác huyền diệu đến từ toàn thân ngưng tụ lại vùng hạ đan điền, mơ hồ kết thành một điểm linh quang.
Phảng phất như là mở đường sông.
Nguyên tinh quang thân bắt đầu một cách tự nhiên hội tụ lại.
Nguyên tinh ở hạ đan điền, nguyên khí ở trung đan điền, nguyên thần thì ở mi tâm nê hoàn, ba cái mơ hồ thành một tuần hoàn, nguyên tinh là gốc rể của sinh mạng, nguyên khí là dàn xếp huyết nhục, nguyên thần là ta là của ta.
Trong nháy mắt tam bảo đều hiện, cuối cùng Tề Vô Hoặc sinh ra một loại cảm giác bước lên tu hành và khác biết, giống như ngày xưa hắn nhìn thế giới này, nhìn mình, chỉ là ngắm hoa trong màn sương, mà mặc dù bây giờ không thể nói là vẫy một cái tán hết sương mù nhưng là nhìn thấy trước mẳ, không không che giấu, lại hơi tản ra chút, hắn chợt có cảm ứng, nguyên tinh trầm xuống, nguyên khí bay lên, nguyên thần ứng kích mà động, bản năng của thiếu niên lệch xuống dưới.
Mà giờ khắc này, thật ra chỉ là trên tóc của Tề Vô Hoặc có một chiếc lá khô rơi xuống, một con vượn trắng hiếu kì vươn tay ra chạm vào Tề Vô Hoặc, muốn giúp hắn lấy lá cây xuống, nhưng vượn rất nhạy bén nhanh chóng, lại không đụng thể chạm đến hắn.
Tề Vô Hoặc hơi lệch phía dưới, chính là vừa sợt qua.
Nó cũng sửng sốt.
Ngay lập tức, nó nhìn thấy thiếu niên mở mắt ra, thần sắc bình hòa.
Trên thân nhiễm sương sớm.
Con vượn mới kịp phản ứng, trừng to mắt.
Bị tránh đi? !
Không phải tránh đi mà là một loại như đã sớm biết mình muốn duỗi móng vuốt ra nên sớm làm ra động tác.
Viên hầu nghi hoặc không thôi, nhìn móng vuốt của mình.
Rõ ràng mình đã có một tia linh vận, lấy nguyên tinh là hạch tâm thôn phệ linh dược, sau đó lại dươi cơ duyên xảo hợp một tia sát khí trên Canh Kim Nguyên Thiết ba trăm năm, tu ra pháp lực Canh Kim, trên người nhân loại này vẫn là bình bình thường thường, có thể biết trước, tránh được mình sao?
Mãnh hổ cực kỳ uy mãnh, thân dài hơn trượng đứng dậy, nhìn Tề Vô Hoặc, kinh nghi bất định:
". . . Ngươi là, lần đầu tiên khai luyện nguyên tinh sao?"
Tề Vô Hoặc gật đầu: "Còn phải cảm ơn Sơn Thần đã giải nghi ngờ."
"Không, không cần. . ."
Mãnh hổ lắc đầu.
Con ngươi màu hổ phách của nó nhìn Tề Vô Hoặc, tiếng thấp trầm giọng nói:
"Thiên phú tốt. . . Thiên phú tốt quá. . ."
Nó thấy dường như Tề Vô Hoặc không biết sự cảm khái của mình đến từ đầu thì than thở, lại bước lên tảng đá bằng phẳng ở trên, nằm sấp xuống đây, nói:
"Nguyên tinh là Mạng Bảo của chúng sinh, là người hướng đại đạo cần phải thu hồi."
Nó trầm tư hồi lâu rồi nói tiếp: "Quân thấy ta tu hành như thế nào?"
Tề Vô Hoặc nhìn điếu tình bạch ngạch hổ dài hơn trượng, nhớ đến đại đỉnh kia của nó, hỏa luyện cửu chuyển, dường như ngay cả núi cũng bị say ngã, lại nhớ lại yêu quá lúc nhỏ mình từng thấy, nói: "Cực kỳ lợi hại."
Mãnh hổ kia nhận câu tán thưởng này thì cảm khái: "Ta tu hành ở đây, chiếm cứ địa mạch của mười sáu ngọn núi, dùng để dưỡng nguyên khí của ta, luyện thần thông của ta, người qua lại giao du đều là Sơn Thần Địa Chích, Thổ Địa Thành Hoàng gặp ta lại gọi Sơn Quân(vua núi), bầy yêu chân linh gặp ta tránh đường, chân tu qua lại kính ta, hồn phách quỷ u sợ ta."
"Chiếm một chỗ thanh phúc, được hưởng năm trăm năm thọ nguyên."
"Nhưng mà ta dưỡi ra nguyên tinh là vì lúc nhỏ từng dùng Hoàng Tinh năm trăm năm, dưới cơ duyên xảo hợp, sau đó tu luyện ba mươi năm, nguyên tinh thành, nguyên khí sinh, tinh cùng khí hợp, thành tiên thiên nhất khí."
"Nhưng còn xa mới bằng ngươi."