• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cũng là cửa ải này đã vây khốn nó khoảng ba trăm năm.

Cũng có lẽ, cuối cùng nó sẽ chết già trên núi, cũng vô pháp bước ra một bước này.

Sơn Thần đang uống rượu trong tuyết rơi dưới ánh trăng, bất chợt nó hơi ngước mắt lên, phát hiện có một âm thanh rất nhỏ, nó ngước mắt nhìn lại thì thấy nhánh cây khô trên đường núi bị vén ra, thiếu niên mặc lam y đưa tay vén nhánh cây chất đống tuyết ra, bước nhanh đến.

Người đến dưới ánh trăng.

"Hả? Tề Vô Hoặc. . ."

Sơn Thần nhận ra người, ngước mắt nói đùa hỏi: "Đêm đã khuya vậy rồi, sao vội vàng đến đây? Linh dược không đủ sao?"

Thiếu niên đáp: "Là ta đạt được bổ sung pháp môn luyện nguyên tinh mà Sơn Thần ngươi cho ta."

"Hử?"

"Ha ha, đã như vậy, ta cũng nên tĩnh tâm nghe thử."

Lúc đầu Sơn Thần lơ đễnh, nhưng khi Tề Vô Hoặc cứ như vậy mà vén vạt áo ngồi lên tảng đá, lúc hắn nói ra lão giả kia đã bổ sung hoàn thiện pháp môn khai luyện nguyên tinh thì thần sắc của Sơn Thần từ ung dung không vội trở nên căng thẳng, ngũ quan của thiếu niên cũng không xuất sắc, chỉ là bình thường, nhưng khi hắn ngồi ở chỗ này, dưới ánh trăng giảng giải những đạo pháp này ra với thần sắc ôn hòa yên tĩnh.

Sơn Thần nghe xong thì kinh ngạc thất thần hồi lâu.

Quan khiếu vây khốn mình rất lâu dường như được mở ra một chút.

Nhưng mà chuyện này sao có thể? !

Tề Vô Hoặc giảng giải xong, lại nói: "Nguyên tinh, nguyên khí, nguyên thần, ba cái không thể cách nhau."

"Nhất định phải đều dưỡng cả ba đến cấp độ toàn, mới có thể đặt chân vào bước kế tiếp, bằng không thì, lúc đầu tiến bộ nhanh chóng nhưng tu hành đến phía sau, kiểu gì cũng sẽ bị quan khiếu kẹp lại."

"Có lẽ ba mươi năm, có lẽ năm mươi năm cũng không tiến thêm được."

"Trưởng giả trong nhà nói cho ta biết pháp quyết này sai lầm, ta tập tức đến nói với ngươi."

"Tội gì tranh sớm muộn, đại đạo cứ từ từ đi."

Dưới ánh trăng, Sơn Thần nhìn thấy loạn tóc của thiếu niên này hơi loạn một chút, trên vạt áo có vết tích nhiễm bẩn khi hành tẩu ở cánh đồng tuyết trên đường núi vào ban đêm, không hề nghi ngờ, thiếu niên ở trước mắt khi vừa biết những chuyện này, mới đi đường vào ban đêm, mang chuyện này cáo tri với mình.

Mãnh hổ cảm khái nói: "Sao phải như thế."

"Ngay mai quân lại đến cũng không muộn."

Tề Vô Hoặc cười không nói gì, sau đó đứng lên cáo từ.

Thiếu niên cũng không đáp ứng Sơn Thần mời hắn ở lại uống linh tửu luận đạo, mà dưới ánh trăng mang theo một thanh kiếm đơn giản nhưng sạch sẽ, chậm rãi bước từng bước xuống núi.

Trở về nhà.

Giày đã ướt đẫm.

Lão giả lật xem một bản nhàn thư (sách giải trí), cũng không ngẩng đầu, hỏi: "Nói cho nó rồi sao?"

"Vâng."

"Sau không ở lại?"

Tề Vô Hoặc trả lời: "Bởi vì đã làm xong chuyện cần làm."

"Hơn nữa cơm cũng sắp chín."

"Lão trượng, đến giờ ăn cơm rồi."

Lão giả ngước mắt nhìn biểu hiện của Tề Vô Hoặc ở trước mắt vui vẻ hơn bình thường một chút, khẽ cười, nói:

"Tốt."

. . .

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Tề Vô Hoặc rời giường, dưỡng khí thổ nạp, luyện hóa nguyên tinh.

Lại làm đồ ăn cho lão giả xong.

Lúc này, hắn mới nhấc măng mùa đông, sơn trân(đặc sản miền núi) đã làm sạch lên, đi đến nhà của Lật Phác Ngọc.

Mà lúc này đây, Sơn Thần ngồi một đêm, cuối cùng cảm nhận được, cửa ải ngăn cản mình cuối cùng sắp bị đánh vỡ, thế là nó mời Thủy Thần, Thổ Địa ở gần đây đến đạo trường trong núi của mình, mấy Địa Chích này cùng nhau đến, mới biết được mãnh hổ muốn trao đổi một số vật dưỡng thần với các thần.

Mãnh hổ mang hết những thứ mình tích lũy ra.

Trước mắt có lẽ cần rất nhiều đại giới mới có thể đền bù phút nóng vội trong quá khứ của mình.

Nhưng mãnh hổ cũng không cảm thấy đau lòng.

Nhưng lại có một vị Thổ Địa đến hơi chậm, sau khi đến thì vội xin lỗi rồi mới ngồi vào vị trí, mấy Địa Chích còn lại nói đùa muốn y phải phạt rượu bồi tội, y cũng nghiêm túc, uống liên tục ba chén rồi mới dưới sự trêu đùa của bằng hữu mà nói ra nguyên nhân đến trễ: "Ai, còn không phải do chức trách sao?"

"Cũng không biết thế nào, hôm nay trong trấn ta quản hạt có một đại trạch trên đó tử khí nồng nặc vô cùng."

"Sợ là chọc phải hung thần gì đó."

"Ta vất vả lắm mới ngăn cách được sát khí này để nó không ảnh hưởng đến địa mạch, sợ là có người tham vàng không nên tham."

"Chết thật tốt."

Mục đích của những Địa Chích Thổ Địa Sơn Thần này là sắp xếp địa mạch, không lẫn vào chuyện nhân gian.

Người bên ngoài hỏi thăm nhà nào.

Thổ Địa kia một tay cầm chén rượu, đưa tay chỉ vào góc tây bắc, nói: "Chính là chỗ đó, nhà của một người họ Lật."

"Chỗ mà hôm nay mời rất nhiều khách nhân đến đó."

Sơn Thần mãnh hổ dừng lại động tác uống ừng ực lại.

"Hả? !"

"Nhà ai?"

Cũng cùng lúc này.

Tề Vô Hoặc ngước mắt nhìn hai chữ to ở bảng hiệu trên đại môn [ Lật Trạch ], gõ cánh cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK