Tay ấn dây đàn của Tề Vô Hoặc chợt trở nên nặng nề hơn.
Vài câu ngắn ngủi, hắn đã biết vì sao cô nương này xuất hiện trong hàng ngũ u quỷ do Đạm Đài Huyên khu sử.
"Dưới sự mê hoặc của chú thuật trên hoàng kim. . . Bảo nàng tự sát sao. . ."
Hồn phách thiếu nữ kia nhìn quanh trái phải, nhìn về phía 'người duy nhất nàng có thể thấy' trong mắt, cắn cắn môi dưới, dò hỏi:
"Tiểu tiên sinh, ngươi, ngươi có biết tiền của ta ở đâu không?"
"Van cầu ngươi, van cầu ngươi."
"Đó là tiền cứu mạng mẹ ta, van cầu ngươi có thể trả lại cho ta hay không?"
Lúc nàng vội vàng dường như cũng không lựa lời nói, bỗng chốc nàng quỳ trên mặt đất.
Tề Vô Hoặc đứng dậy tránh đi, vươn tay ra đỡ.
Chỉ là bàn tay của hắn lại xuyên qua thiếu nữ không lớn hơn mình mấy tuổi kia.
Tề Vô Hoặc dừng một chút rồi nói:
"Đạo sĩ kia. . . Cho ngươi hoàng kim sao?"
Thiếu nữ cắn cắn môi dưới:
"Ta bồi hắn một đêm."
Thiếu niên lam sam nhắm mắt lại, cúi người xuống, vận chuyển nguyên thần dìu thiếu nữ kia đứng lên.
Bàn tay ôn hòa sạch sẽ.
Để thiếu nữ kia cảm thấy sự ấm áp hiếm có.
Nhưng cuối cùng hắn lui lại một bước, thả hai tay xuống nhìn thiếu nữ kia, trong ánh mắt của hắn có sự thương xót ôn hòa, hắn vẫn nói:
"Thế nhưng, ngươi đã chết rồi. . ."
! ! !
Mấy chữ này, dường như có một loại ma lực huyền bí, thiếu nữ kia choáng váng, những ký ức vì bị thần thông rèn luyện đau đớn đã quên đi lại nổi lên lần nữa, nàng thịch thịch thịch lui về sau mấy bước, thần sắc vô cùng đau khổ, thân thể lung lay, co quắp ngã trên mặt đất, bưng mặt khóc lớn:
"Mẫu thân. . ."
"Bệnh của mẹ ta. . ."
Tề Vô Hoặc mím môi, hắn vẫn nhìn xung quanh, nhìn thấy những 'người' kia từ từ khôi phục ký ức, có người nhận một chuyến tiêu của đạo sĩ, nhiễm khí tức lén lút của tiêu sư; có người là sư phụ bán điểm tâm buổi sáng, nhìn thấy đạo sĩ mặc đạo bào cũ nát cơ khổ, cho lão ba cái bánh bao và một chén nước; cũng có người là y sư, có người là nông dân. . .
Tề Vô Hoặc nghe tao ngộ của bọn họ.
Đôi mắt của lão giả ôn hòa, ở phía sau bình tĩnh nhìn thiếu niên kia.
Lão không lập tức ra tay giúp đỡ.
Mà nhìn hắn phải tự xử thế nào.
[ Thấy sinh tử ].
"Tiểu tiên sinh, ngài có thể nhìn thấy chúng ta, có thể giúp chúng ta một chút không. . . Chúng ta, thật sự không còn cách nào sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, ngài có pháp lực như vậy."
"Có thể giúp chúng ta một tay không? ! Cứ xem như tội nghiệp đáng thương!"
"Trong nhà của ta còn có thê nhi già trẻ. . ."
Tề Vô Hoặc trầm mặc, chắp tay, từ chối:
"Ta cũng không có thần thông như vậy nên không thể làm được chuyện này. . ."
Đông đảo oan hồn thất lạc.
Thiếu niên suy nghĩ một lúc, lại quay vào trong nhà, lấy giấy bút ra, giọng ôn hòa nói: "Nhưng mà nếu chư vị có tâm nguyện gì chưa dứt, hoặc là lời nhắn, hi vọng để ta giao cho người nhà các ngươi thì cứ nói ra. . . Ta không có pháp lực lớn như vậy nhưng truyền một lời nhắn thì vẫn có thể làm được."
Vị tiêu sư kia trầm tĩnh lại, thoải mái cười một tiếng, ôm quyền như người giang hồ nói:
"Vậy thì nhờ tiểu tiên sinh nói với thê tử của ta, ta có để dành bạc, đặt ở dưới bức tường gạch đá, trước kia là lo bất hiếu tử kia vung tay quá trán mới giấu đi, dự định sau khi nhi tử thành gia thì ta cùng hai người nàng hồi hương về quê, mua một tiểu viện tử có vườn rau, nuôi chút gà vịt, sống cùng nhau đến lúc bạc đầu, xem ra đã làm không được rồi."
Tiểu thương đẩy xe nhỏ bán điểm tâm sáng bùi ngùi nói:
"Ta không muốn nói gì, chỉ nói là nhi tử không được ham chút lời nhỏ."
"Mua bán công bằng, sau này mới có thể dựa vào tay nghề nuôi sống người trong nhà."
Cuối cùng thiếu nữ kia lại bái mấy lần, nức nở nói:
"Nếu sau này tiêu tiên sinh có thể đến phủ thành Trung Châu, xin hãy đến Thủy Lý Hương địa bàn quản lý của phủ thành, đến nhìn mẫu thân của ta một chút. . ."
"Nói nữ nhi bất hiếu. . . Không thể gặp lại bà."
Thiếu niên ngồi ở cái bàn đá bên cạnh chỗ đánh đàn, đặt bút xuống.
Những chữ viết này đầy cả một tờ giấy.
Thì ra sinh tử của một người chỉ là những chữ viết, một chút vết mực.
Tề Vô Hoặc đứng dậy chắp tay, nói nhỏ:
"Tâm nguyện của chư vị, ta. . ."
Dường như hắn cảm thấy nói chữ 'ta' này như còn chưa đủ nghiêm túc, không thể khiến những người này tín nhiệm.
Dường như có tiếng ho khan của lão giả.
Thiếu niên lam sam trầm tĩnh lại, chắp tay, nhẹ giọng hồi đáp:
"Nguyện vọng của chư vị."
"Bần đạo, đáp ứng."
PS: Miên miên nhược tồn, dụng chi bất cần; Dịch: dằng dặc như còn hoài, dùng hoài mà không hết; bản dịch của Nguyễn Duy Cần (1907-1998) - thiên thứ sáu Đạo Đức Kinh.