Ba năm sau, Tề Vô Hoặc lại được chinh triệu vào kinh thành.
Lần này thanh danh cực thịnh, được nhận lệnh làm Đồng Trung thư môn hạ bình chương sự, quyền thế ngập trời, hắn và Trung thư lệnh, Thị trung cùng nhau chấp chưởng triều chính, chỉ là lúc hắn vào kinh thành lần này lại mất hết cả hứng, đã từng thở dài nói với bằng hữu:
"Lúc thanh danh của ta thịnh Hoàng thượng lập tức chèn ép ta, nâng đỡ Tể tướng, bây giờ Tể tướng thế lớn, lập tức gọi ta về."
"Lại tìm hai người khác, chế hành lẫn nhau với ta."
"Ở trên triều đình này, tất cả chỉ là quân cờ của Hoàng đế, ngay cả muốn làm chút chuyện cho bách tính cũng phải lục đục với nhau."
"Lại nói tiếp, lúc ta còn niên thiếu, trong nhà cũng không có tiền, chỉ ở dưới chân núi nhỏ, nhưng mùa xuân trồng trọt, mùa hạ lên núi tận hưởng làn gió mát, mùa thu có các loại quả dại, thật sự tự tại hơn bây giờ nhiều."
"Lại muốn như năm đó vậy, niên thiếu không lo, lên núi kiếm củi đã là ảo tưởng rồi rồi. Ta muốn trở lại thời niên thiếu biết bao nhiêu, cùng ngươi đánh đàn, nói chuyện bên rừng trúc, thật muốn trở lại. Thế nhưng sao có thể trở lại được? Sao có thể trở lại. . ."
Tề Vô Hoặc phiền muộn khôn xiết.
Lại mấy năm, Tề Vô Hoặc gần như đã là thiên hạ đệ nhất danh sĩ, lại chợt có lời đồn, nói hắn cấu kết với tướng lĩnh biên cương, muốn mưu đồ làm loạn, một ngày trước còn lên điện không cần đi nhanh, vào triều không bái trọng thần, ngày thứ hai đã nhận chiếu vào ngục, thần sắc Tề Vô Hoặc lãnh đạm bình thản, đã không thèm để ý những chuyện này.
Chờ đến những ác quan tay cầm lưỡi dao, xiềng xích đá cửa bước vào, thiên hạ đệ nhất danh sĩ một thân bố bào, chỉ bình thản húp chén cháo, đôi mắt bình thản lướt qua, phong khinh vân đạm thì đã trấn trụ mười mấy tên ác quan kia.
Sau đó thong dong chịu trói.
Bởi vì hắn có công lớn, danh chấn thiên hạ cho nên không giết chỉ phải bị lưu đài đến nơi hoang vắng.
Hoàng đế kế tiếp lên ngôi, lập tức sửa lại án sai cho Tề Vô Hoặc, triệu hắn vào kinh thành, đảm nhiệm Trung thư lệnh, dâng tặng Tề quốc công, lấy trưởng công chúa làm thê, Tề Vô Hoặc khéo léo từ chối, từng dùng ngữ khí bình thản nói với đệ tử của mình, cũng là tai mắt của Hoàng đế:
"Lão Hoàng đế sắp chết, muốn lưu lại cho Hoàng đế kế tiếp một thanh kiếm."
"Cho nên hắn sa thải ta rồi cho con hắn giúp ta sửa lại án sai sao? Ân uy cùng thi, lấy ta làm kiếm, tâm thuật đế vương, cũng không gì hơn cái này."
Thiếu niên kia nói: "Hoàng quyền cao xa, tiên sinh không sợ hãi sao?"
Đôi mắt của lão giả tóc bạc phơ vẫn tĩnh mịch như trước, cười nhạt nói: "Chỉ cảm thấy không thú vị."
Ngay sau đó hắn không để ý thiếu niên kia đang âm ỷ sợ hãi mà chỉ bình thản hỏi:
"Ngươi không thích tài sắc, không thích hưởng thụ xa xỉ, không thích mỹ nhân."
"Có khám phá một chữ danh này không?"
Thiếu niên thông minh tuấn lãng nghĩ một hồi rồi trả lời: "Học trò tuổi nhỏ, còn chưa đi qua hồng trần, nhìn hết thế sự. . ."
"Một chữ danh này, phá đi cuộc đời này."
Tề Vô Hoặc uống rượu cười to, sau đó mệt, vung tay áo cho đệ tử lui.
Đệ tử rời khỏi, vội vàng vào hoàng cung, kể hết những lời nói của Tề Vô Hoặc, đế vương luôn uy nghiêm, trong lòng Hoàng đế nhỏ tuổi sóng lớn cuộn trào ai cũng không biết, mà sau đó dã sử chỉ dùng lời nói đơn giản để ghi lại trong lòng Hoàng đế ngày hôm nay giãy dụa và kết quả.
Đế sợ.
Phái cấm vệ ra.
Chờ đến khi những cấm vệ mặc giáp xông vào hào trạch xa xỉ kia thì lão giả đã bình yên ngồi trong phòng, nhắm mắt lại, khí thế của hắn sâu như biển sâu như biển như vực, không ai dám động.
Cũng đã tuyệt khí.
Cả đời vang danh thiên hạ, trong nhà được ban thưởng không biết bao nhiêu tài bảo, mà xe ngựa, điền trạch càng nhiều vô số kể.
Dinh thự trống rỗng, trên vách tước chỉ lưu lại một câu thơ.
Tề Vô Hoặc, tính cương trực, xuất tướng nhập tướng, không thích thơ từ, lưu lại rất ít, đây là một câu duy nhất, là hắn nhìn lại quan trường đời này của mình.
"Bảy mươi năm qua hỗn độn."
Ác quan kia chợt cảm thấy trong sáu chữ này đầy sự thất vọng, bi thương.
Bảy mươi năm qua hỗn độn. . .
Ngoại thành của kinh thành, thần hồn Tề Vô Hoặc rời khỏi, hắn tu hành thần pháp dưỡng hồn nên lúc chết, thần hồn vẫn còn, một bước đã bước ra trăm dăm, nhìn thiên hạ phồn hoa mà căn nhà lúc trước mình chăm chỉ học tập đã rách nát.
Thời niên thiếu đã từng gặp Sơn Thần Quỳnh Ngọc xuất hiện, dường như nàng biết số mạng của Tề Vô Hoặc đã hết, đáy mắt mơ hồ có bi thương, thời khắc này, Tề Vô Hoặc tóc bạc da mồi, trên mặt đã có lão nhân ban, mà Quỳnh Ngọc vẫn như vài thập niên trước, thanh lệ như là tiên nhân, thần nữ.
"Ta đã già thành dạng này mà ngươi vẫn như năm đó."
Tề Vô Hoặc cảm khái, chợt cười nói:
"Trên đời, có thể trường sinh không?"
Đây là lần gặp mặt duy nhất trong mấy chục năm, câu hỏi cũng như năm đó.
Nhưng cảm xúc thì lại hoàn toàn khác.
Thiếu nữ trả lời: "Hoa trong gương, trăng trong nước, có thể thấy được nhưng không thể có được."
Lão giả tóc bạc, thương nhan đánh đàn, cầm vận thôi động sơn sắc, khiến biển mây dậy sóng, một lát sau đã nhập đạo, tận xong một khúc, ngọn núi kia vẫn như cũ.
Hắn chợt nhớ lại những chuyện đã trải qua thuở thiếu thời, còn muốn trở về đã không còn khả năng, bảy mươi năm truy đuổi danh lợi này, vì cái gì đây? Đến tột cùng là vì cái gì đây? Tề Vô Hoặc than nhẹ theo đàn nói:
"Bảy mươi năm qua hỗn độn, đông bích đánh đến tây bích."
"Bây giờ thu thập trở về. . ."
"Vẫn thủy liên thiên bích."
Khúc tận cùng người, nhắm mắt hồn tán.
Chỉ có núi vẫn như trước, dòng nước vẫn không dứt, cũng như năm đó.
Cũng là, phiền muộn.
Chợt có người dùng sức đẩy vai hắn.
Hắn như trong mộng bước một bước rơi xuống vách núi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tề Vô Hoặc rùng mình một cái, mở choàng mắt, đang hốt hoảng thì thấy một lão giả chỉ mình, cười nói: "Tiểu tử, ngươi nằm mơ thì nằm mơ, sao dáng vẻ như muốn khóc vậy?"
Tề Vô Hoặc ngỡ ngàng hồi lâu:
"Đây là đâu? Là lúc nào rồi?"
Lão giả cười mắng: "Nhà mình mà ngươi cũng không nhận ra sao?"
"Về phần thời gian?"
Lão đưa tay chỉ nồi và bếp ở xa, hơi nước bốc lên bừng bừng, trả lời:
"Trời đã giữa trưa."
"Tuyết chưa ngừng rơi."
"Cơm Hoàng Lương, còn một khắc nữa mới chín."