Đã thấy trên đó có từng vân văn như nòng nọc viết từng hàng văn tự.
[ Có vị Tiểu Triệu Chân Nhân thần mỗ, cẩn thượng khải Cửu Thiên Thái Thượng Đạo Quân, Thái Thượng Trượng Nhân, Cửu Lão Tiên Đô Đại Thần, Cửu Khí Trượng Nhân, Tam Hoàng Chân Quân. . . ]
Đây là lai lịch sư thừa của y, đương nhiên không thể nào là pháp mạch do những thần tiên này truyền xuống mà là ngược dòng tìm hiểu gắng gượng dựa vào, lúc truyền pháp mạch sẽ có ba phần ngọc thiếp này, một phần thuộc về sư môn, một phần tự mình tùy thân mang theo, một phần khác thì đốt cháy thành khỏi để bẩm lên trời.
Lão cung cung kính kính, đi lên phía trước, sau đó nói:
"Không biết tiền bối là Chân Nhân ở đâu, tiểu đạo. . ."
Tiếng nói và thần thái của lão đều rất khiêm tốn cung kính.
Lão ngẩng đầu, nhìn thấy Tề Vô Hoặc đang gảy đàn.
Nụ cười nặn ra trên mặt của người đạo nhân này lập tức cứng lại, lão mở to hai mắt ra nhìn, dường như bị ai đó đấm mạnh một cái, biểu lộ trên mặt nhăn lại, từ khiêm tốn cứng đờ, sau đó hóa thành cuồng ngạo, ngay cả cái lưng khom cũng lập tức đứng thẳng lên, trong nháy mắt khí chất của lão đã chuyển biến: "Thì ra. . ."
Lão nhìn người thiếu niên kia, cười nhạo nói: "Là một tên bàng môn tả đạo [ chỉ tu tính, không tu mạng ]!"
"Chỉ là nguyên thần cường đại mà thôi, hừ, đạo gia còn tưởng rằng thật sự có bản lãnh gì đó chứ!"
"Dọa ta một hồi."
Tay áo của lão quét qua, trực tiếp giải khai Ẩn Thân Pháp.
Lật Dược Lân đang chìm đắm trong tiếng đàn của Tề Vô Hoặc, nhớ lại lúc nhỏ tuổi đắc chí vừa lòng và rất nhiều khó khăn trắc trở lúc tráng niên, lúc y đang hoài niệm thì chợt cảm thấy trong đại sảnh nhà mình có thêm một đạo sĩ, mặc đạo bào hơi rách nát, tóc bạc trắng, mộc trâm trên đầu thấm đầy dầu, nhìn lại lôi tha lôi thôi, đáy lòng y chợt lộp bộp một tiếng.
Theo bản năng nhìn về phía đệ đệ của mình.
Lật Nhất Tiên đã lui về phía sau té ngồi trên mặt đất, y nhìn thấy đạo sĩ này thì sắc mặt trắng bệch, nói: "Ngươi, ngươi!"
Đạo nhân cười chắp tay nói: "Ngày đó ngươi nhận vàng của ta."
"Ta đến lấy đồ đi."
Lật Nhất Tiên lắp bắp nói: "Không phải ta đã giao [ hàng hóa ] kia cho ngươi rồi sao?"
Đạo sĩ cười nói: "Đúng là đã đưa rồi."
"Nhưng mà tiền ta đưa ngươi, vốn phải thuộc về Âm Ti."
"Ngươi cầm tiền của quỷ sai."
"Còn tự tiêu không ít."
"Ngươi không biết sao? Mười lượng vàng mua một năm tuổi thọ của ngươi, số tuổi thọ của ngươi là năm mươi, năm nay ngươi ba mươi lăm tuổi, một trăm năm mươi lượng vàng này là tiền mua mạng ngươi."
Lưng Lật Nhất Tiên phát lạnh, y chỉ cảm thấy tay chân cũng lạnh đi, không thể động đậy.
Lật Dược Lân chợt nói: "Chậm đã, tiền chưa từng tiêu, vẫn còn ở đây."
Đạo nhân ngước mắt: "Hử?"
Lật Dược Lân đưa tay cầm ra một cái túi, đứng dậy chắp tay nói: "Đây là vàng của ngươi."
"Ở bên trong ta còn thêm ba mươi lượng, xem như lễ vật tặng đạo trưởng, xin ngài giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho huynh đệ của ta."
Lật Nhất Tiên ngơ ngẩn: "Huynh trưởng. . ."
Đạo nhân cười lớn: "Tốt một cái huynh đệ tình thâm, không tệ, không tệ."
"Nhưng mà ngươi xem thử một chút, ngươi lấy ra là cái gì?"
Lật Dược Lân ngơ ngẩn, chợt như nghĩ đến gì đó, vội mở túi ra, hoàng kim vốn chuẩn bị kỹ càng bên trong, vậy mà đã biến thành một túi đạo nành, nhấc lên, đổ xuống đất vang lên ào ào, còn đạo nhân kia sờ tay vào ngực, lấy ra một túi vàng, cười híp mắt nhìn y.
Lật Dược Lân bật thốt lên: "Đây là. . . Vàng của ta."
Sau đó lập tức dừng lại, cười theo nói: "Không, xem ra đạo trưởng ngài đã tiếp được."
Đạo nhân cười ha ha nói:
"Vàng của ngươi cái gì? Đây là đạo sĩ ta nhặt được trên mặt đất, có ai nói đây là của ngươi sao?"
"Ngươi!"
Lật Dược Lân van xin: "Đạo trưởng. . . Kính xin giơ cao đánh khẽ, chỉ cần ngài bỏ qua cho đệ đệ của ta, yêu cầu ta làm gì cũng được."
Đạo nhân vuốt râu nói: "Bỏ qua hắn sao, cũng không phải là không thể được."
Trên mặt Lật Nhất Tiên và Lật Dược Lân hiện ra chút kỳ vọng.
Đạo nhân đưa tay chỉ thẳng vào thiếu niên dừng đánh đàn lại, nói dứt khoát: "Mang hồn phách nguyên thần của hắn giao cho ta!"
"Không chỉ có thể mua được mạng của đệ đệ ngươi."
"Đạo gia còn có thể cho các ngươi lợi ích lớn."
"Thế nào? !"
Sắc mặt Lật Dược Lân và Lật Nhất Tiên đột biến.
Lật Phác Ngọc thất thanh nói: "Chuyện này, chuyện này sao có thể được!"
Đạo nhân kia cười nói: "Nếu không, Lật Nhất Tiên sẽ đi theo ta."
Sắc mặt Lật Nhất Tiên tuyệt vọng, trên mặt xuất hiện rất nhiều giãy dụa, cuối cùng nhắm mắt lại, thở dài nói:
"Là ta không nên tham tiền, không liên quan đến đứa bé đó, ngươi dẫn ta đi đi."
Đạo sĩ cười một tiếng, ánh mắt vẫn rơi vào trên người của Tề Vô Hoặc.
Tề Vô Hoặc ấn lại dây đàn, chợt nói: "Ta đồng ý."
Hắn ngẩng đầu, nhìn tên đạo nhân già cả kia, con ngươi tối tăm, nói:
"Chỉ là ta rất tò mò, ngươi làm sao mang nguyên thần của ta đi."
"Thời gian ta tu hành không dài, chưa từng gặp thủ đoạn như vậy."
"Ngươi có thể xích lại gần hơn, để ta tận mắt nhìn không?"
Đạo nhân già nua kia cười lớn: "Tiểu tử giảo hoạt! Nhưng mà ngươi cũng chỉ có công phu dưỡng thần xem như không tệ."
"Nếu là khẩn cầu của người sắp chết, lão phu cũng không nhỏ mọn như vậy."
"Hãy để cho ngươi nhìn thần thông của ta, chết được rõ ràng."
Nói xong lão tiến đến gần, tự ngạo kiêu căng.
"Cho ngươi cơ hội!"
"Đến, nhìn!"