• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơn Thần lại nói với mấy vị Thổ Địa: "Hôm nay ta dẫn một vị hảo bằng hữu đến giới thiệu với mấy vị."

Mãnh hổ chỉ vào vị lão giả mặc một thân viên ngoại bào cầu kỳ nhất nói: "Đây chính là Phúc đức chính thần của Tuần Hà Trấn, tên là Đào Thần, Thổ Địa một nơi, cũng từng là người trong tu hành, đi chính là Huyền Môn chính thống, một tay ngự phong bôn lôi, không kém hơn Chân Nhân của Đạo môn bao nhiêu."

Lão nhân kia cười vuốt râu nói: "Chỉ là một tiểu thần Thổ Địa thôi, sao có thể so với các Chân Nhân được?"

"Đã thổi phồng ta rồi."

Lão vừa nói khách khí, vừa mở mắt, trong con ngươi có linh quang lưu chuyển, nhìn qua trái phải.

Nhưng lão cũng không thấy người nào có thể khiến cho Sơn Thần tu hành cực cao này xem trọng mà giới thiệu như vậy thì lão không khỏi kinh ngạc.

Sơn Thần lại chỉ vào một lão giả khác có cái trán rất lớn, mặc áo vải màu nâu, nói: "Đây là Thổ Địa khu vực Tân Đạt Hương đến Thương Lâm Sơn này, tên là Thân Hồng Học, quản lý khu vực bao la, ở trong phạm vi này, bất kể tẩu thú yêu ma, hay là tu sĩ nhân gian đều phải dâng ba nén hương, nếu có tranh chấp gì, đều phải tìm đến hắn để cân nhắc quyết định, đức cao vọng trọng."

Cuối cùng mãnh hổ chỉ vào một lão giả duy nhất có dáng người khá cao to, râu tóc bạc phơi, dáng vẻ như đạo sĩ, nói:

"Đây là Phúc đức chính thần Thổ Địa một mảnh khu vực bên cạnh Thương Lâm Sơn, tên là Lạc Nhất Chân, từng là tu chân sĩ, tuổi thọ đến, không muốn đi con đường Quỷ Tiên Âm Thần nên chọn tương hợp cùng địa mạch, thủ đoạn chăm sóc địa mạch cao thâm, ta cũng học từ chỗ hắn rất nhiều."

Lão giả tóc trắng lắc đầu nói: "Rõ ràng thủ đoạn của ngươi ở trên ta, cũng không cần đổ cho ta."

Lúc này Sơn Thần mới nhìn Tề Vô Hoặc một thân lam sam, nói:

"Vị này chính là hảo bằng hữu mà ta muốn giới thiệu cho các ngươi biết."

? ! ! !

Ba tên Phúc đức thổ địa chính thần đều cùng nhau ngơ ngẫn, ánh mắt giao thoa lẫn nhau.

Với nhãn lực kiến thức của bọn họ, liếc mắt đã nhìn ra được, người thiếu niên trước mắt này ngay cả Tiên Thiên Nhất Khí cũng chưa ngưng tụ ra, ngay cả cái danh hiệu Đạo trưởng này cũng chống không nổi, nhiều nhất chỉ xem như một người học đạo, lại nhìn kỹ một chút, tuổi thọ ngay cả một trăm cũng không có, thiên thọ nhiều lắm chỉ hơn bảy mươi tuổi.

Sơn Thần chậm rãi nói: "Vị bằng hữu này, tên là Tề Vô Hoặc, lĩnh ngộ kiến giải trên đạo rất tốt."

"Trên pháp môn tu luyện nguyên thần, càng tuyệt diệu!"

"Tất cả mọi người ở trong sông núi này tu hành, hôm nay quen biết, cũng đỡ đi vòng."

Giọng điệu của mãnh hổ trịnh trọng, cực kỳ chiếu cố thiếu niên kia, vị Đào lão gia tử kia kịp phản ứng trước nhất, cười đứng dậy chắp tay nói:

"Thì ra là vậy, tiểu lão nhân bái kiến Đạo trưởng."

Hai vị Thổ Địa khác cũng đứng dậy chủ động làm lễ, miệng gọi Đạo trưởng.

Tề Vô Hoặc biết đây là Sơn Thần mãnh hổ chủ động giới thiệu mình cho các Sơn Thần Địa Chích ở mảnh địa giới này, thế là cũng chắp tay đáp lễ.

Miệng gọi Phúc đức chính thần.

Sơn Thần mãnh hổ cười lớn: "Rất phải, rất phải, tất cả mọi người đều là bằng hữu, sau này có thể thường xuyên qua lại!"

"Nào nào nào, ngồi, ngồi!"

Nó biết Tề Vô Hoặc quen lão giả kia, nhưng nó bình sinh đã từng du lịch thiên hạ nên nó cũng biết nhân vật như vậy sẽ không ở lâu một chỗ, lúc ly biệt tối đa cho chút duyên phận, nhưng sẽ không cho thứ gì không tầm thường, Tề Vô Hoặc không có gót chân, nên nó mang Thổ Địa và Sơn Thần mà mình quen, dẫn đến cho Tề Vô Hoặc quen biết, mời mấy người ngồi xuống một cái bàn tròn, lấy bầu rượu ra rót rượu, Đào thái công kia cười hỏi:

"Nhưng mà lúc nãy sát khí trong trấn lớn như vậy là vì sao?"

Mãnh hổ hồi đáp: "Một tên tà tu luyện âm thọ."

Tay áo quét qua, đạo nhân kia đã lăn trên mặt đất như hồ lô.

Đạo sĩ kia rơi trên mặt đất, còn muốn bỏ chạy, chỉ là lão ngẩng đầu lên, lại ngơ ngẩn.

Nhìn thấy Địa Chích Sơn Thần chỗ này đều ở đây.

Bên cạnh bàn đá, cây mai nở, quần tiên uống rượu, còn thiếu niên kia, bất ngờ cũng ở trong đó.

Lão cúi đầu xuống, nhìn từng cái tên ở trên ngọc thiếp pháp mạch của mình sáng lên.

Đạo nhân chỉ cảm thấy trong miệng đều là vị cay đắng, lão giơ chân lên, nhưng bước không nổi một bước.

Khổ quá, khổ quá.

Đến cùng là mình đã đá phải tảng đá gì. . .

Lão loạng choạng, chắp tay.

Cúi đầu tới đáy.

Mãnh hổ nhấc bầu rượu rót rượu, nhìn Tề Vô Hoặc nói: "Vô Hoặc, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Tề Vô Hoặc nhìn đạo nhân chồng chất ra nụ cười lấy lòng.

Năm đó đi đường khó khăn, thảm kịch nhân gian xuất hiện trong đầu của hắn, kỳ phiên phấp phới trên 'chợ bán thức ăn' kia, tiên sinh nói người tuổi nhỏ sống, chủ động đi vào chợ bán thức ăn, một mạng đổi một mạng, các loại cảnh tượng hiện lên, chỉ còn lại văn tự phù lục như lôi xà.

Rất lâu, hắn mới nói:

"Lệnh bài bên hông của ngươi."

"Ở đâu có?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK