• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lật Phác Ngọc nhìn giảy của mình dính tuyết bẩn đen như mực, khóe mặt giật giật.

Giày này y phải đặt hàng ở Thiên Chức Phường trong phủ thành.

Bầy giờ giá hàng là mười cân bột mì mười đồng bạc.

Đổ bảy xe than đá nhỏ mùa đông cũng chỉ hai đồng bạc một phần.

Mà chỉ một đôi giày này đã ba lượng bạc.

Tương đương với tiền lương một năm của người giữ kho lúa!

Lúc này, y rất hâm một hảo thủ giang hồ thuê ở bên cạnh, bước chân đạp trên tuyết bẩn cũng không bị lún xuống, đôi giày và vạt áo vẫn sạch sẽ.

"Hô. . ."

Lật Phác Ngọc thu tầm mắt lại, thờ ra một hơi, ngăn chặn phiền não trong lòng.

Y ngước mắt lên nhìn căn nhà rách nát cách đó mấy trăm thước.

Hôm nay, Nhị thúc hành thương từ kinh thành trở về, mấy ngày sau trong nhà tổ chức tiệc lớn, thế nhưng phụ thân lại muốn mời người sa cơ thất thế ngay cả cửa của phu tử cũng không thể bước vào này, không những muốn mời mà còn muốn mình đích thân đến nhà bái phỏng.

Mình có thân phận gì, tên tiểu tử nghèo này có thân phận gì?

Tùy tiện sai một hạ nhân đến, chẳng phải tên tiểu tử nghèo này sợ đến mức phải kính cẩn lễ phép.

Muốn mình đích thân đến?

Nhưng mà phụ thân tích uy sâu nặng trong nhà, Lật Phác Ngọc không dám không nghe, dù trong lòng y không vui nhưng vẫn thành thành thật thật đi, khoảng cách năm trăm bước này còn gian nan hơn cả năm dặm trên đường lớn, cuối cùng vất vả lắm y mới đứng vững được, thời ra một hơi, trên trán đã đổ chút mồ hôi.

Y vỗ vỗ mặt, để trên mặt hiện ra nụ cười hiền lành dễ thân.

Một tay nâng lên gõ cửa, một tay kéo ống tay áo bị rũ xuống.

Ngón tay của y còn chưa chạm cửa.

Trong tiếng kẻo kẹt, cửa gỗ đã mở ra vào bên trong, dường như đã biết trước có người đến, đúng lúc ngón tay của Lật Phác Ngọc sát cửa trượt xuống, hoa trong sân động theo gió, cánh hoa xen lẫn tuyết trắng, rơi xuống vai thiếu niên mở cửa, một thân bố y đơn giản, tóc đen sạch sẽ, hai mắt tĩnh lặng đen nhánh như chấm nhỏ, yên lặng nhìn Lật Phác Ngọc.

Chờ khách lâu.

Lật Phác Ngọc ngơ ngẩn.

Một hồi lâu tinh thần của y mới hồi phục lại.

Đây, đây là Tề Vô Hoặc sao?

Trong khoảnh khắc đó dường như y nhìn thấy Tô phu tử, dường như năm xưa nhỏ tuổi vào kinh thành, nhìn thấy thành trì đồ sộ bình thản trầm tĩnh, trong nhất thời thậm chí y cong có mấy phần sợ sệt, ngay cả thân thể cũng như cứng nhắc.

"Lật huynh, đến có chuyện gì sao?"

Tề Vô Hoặc mở miệng.

Lật Phác Ngọc mới nhớ đến mình định làm gì, đầu tiên y đưa tay theo bản năng, sau đó dừng lại, lại vô ý thức chắp tay thi lễ, lắp bắp nói: "Tề sư huynh, là, là gia phụ sai ta đến mời huynh, đến nhà ta ăn một bữa cơm đạm bạc."

"Cũng chỉ là, là như vậy."

"Thúc thúc của ta từ kinh thành trở về, cũng có thể nói chút chuyện phong cảnh kinh thành."

Tề Vô Hoặc vốn định khéo léo từ chối nhưng nghe đến lời này thì hắn chợt dừng lại một chút, nhớ đến kinh thành mà mình thấy trong mộng, không biết là thật hay giả, có thể hỏi thăm một chút nên hắn không từ chố mà đáp lễ nói:

". . . Như vậy, ta sẽ làm phiền rồi."

Lật Phác Ngọc thở phào nhẹ nhỏm:

"A, không phiền, không phiền chút nào."

"Nhưng mà ta đến tìm huynh, thật sự làm phiền Tề sư huynh rồi."

Tề Vô Hoặc tránh ra một bước, nói: "Muốn vào ngồi một chút không?"

"Không được, không được, ta vẫn còn chuyện khác."

"Hôm nay sẽ không làm phiền sư huynh."

"Sư huynh đừng tiễn nữa."

"Sư huynh dừng bước."

"Cáo từ sư huynh!"

Gần như Lật Phác Ngọc không chịu nổi cảm giác áp bách không hiểu kia, y chạy trối chết, lúc Tề Vô Hoặc vẫn hơi không hiểu thì bước chân hắn nhoáng một cái, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, xém chút té nhào.

Chỉ là có một ngọn gió cuốn hắn kéo lại, đỡ được hắn, sau đó xoáy trở về, đặt Tề Vô Hoặc trước bàn đá, lão giả pha trà lắc đầu nói: "Tư chất không tệ, ngộ tính tốt hơn nhưng ngươi phóng ra ngoài là quá lỗ mãng."

Trán của Tề Vô Hoặc đau nhức kịch liệt, hắn nghi hoặc: "Thần?"

Lão giả chỉ vào mi tâm của hắn, nói thẳng: "Ngươi mới mang thần thả ra ngoài, bao phủ mấy dặm xung quanh, đây là trong giấc mộng kia tích lũy được, mà thân thể của ngươi vẫn yếu như trước, không thể chống nổi tiêu hao như vậy."

"Vạn vật đều là một điểm chân linh."

"Nhất sinh nhị, là âm và dương, tính và mạng."

"Tính là tâm vậy, thần vậy, mạng là hơi thở vậy, huyết nhục vậy."

"Chỗ đại đạo đều là tính mạng song tu."

"Bây giờ ngươi thần cường thân yếu, mặc dù có thể có thủ đoạn vượt qua thường nhân một chút nhưng vẫn muốn nói với ngươi một câu."

"Mạng không còn, tính sống chỗ nào? !"

"Chỉ có thân thể của ngươi đủ mạnh, mới có thể chèo chống được tinh thần của ngươi, bằng không thì, thậm chí ngươi có thể vì tinh thần của mình quá cường đại mà mạnh mẽ kéo ngã nhục thể, tự giết mình."

"Đây chính là [ trời cao đố kỵ anh tài ] mà nhân thế gọi, cái gọi là tình thâm không thọ, tuệ cực tất thương, đều là bởi vậy, ngươi cần phải giải quyết chuyện này nếu không sẽ khó tránh khỏi chết yểu."

Lão giả nhíu mày nhìn Tề Vô Hoặc, lắc đầu tự cười nói:

"Thôi, mới vừa nói không thể dạy ngươi."

"Bây giờ chỉ truyền cho ngươi một chiêu, cũng không tính là nuốt lời."

"Không tính nuốt lời."

"Đến đây."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK