Tề Vô Hoặc nghe đến say mê, hắn nghe vậy thì theo tiềm thức đi về phía trước, lại đi thêm vài bước, tránh đá núi, trăng tròn treo giữa bầu trời cao, ánh trăng như dòng nước chảy xuống, trước mắt hắn đã rộng rãi thông thoáng, người ngâm thơ đã ở trước mắt hắn.
Trên tảng đá dưới ánh trăng tròn có một ông lão mặc tử bào đang ngồi khoanh chân ở đó, râu tóc bạc phơi nhưng tinh thần lại rất tốt, bên hông lão có treo mấy cái hồ lô, khóe miệng mỉm cười, lão đang đưa tay mời hắn đi qua.
Đêm sắp đến mùa đông, lại gặp phải một ông lão trong núi.
Có thể là người đi đường bị lạc những cũng có thể là yêu ma huyễn hóa ra, Tề Vô Hoặc mím môi, tay trái của hắn kéo cái gùi mình đang mang, tay phải thì đặt xuống bên hông, chỗ đó có một cây chủy thủ nhỏ, được mài rất sắc bén.
Nhỏ tuổi lại không bị đám lưu manh trong trấn ức hiếp, chắc chắn không thể nào chỉ dựa vào tri thức trong sách.
Đi về phía trước mấy bước, hắn nói: "Sắc trời đã muộn, sắp vào đông, trên núi rất lạnh, đến giờ sửu gần như khiến người chết cóng, sao lão trượng còn ở lại nơi này?"
Động tác của thiếu niên đương nhiên không gạt được rất nhiều kẻ [ học tiên nhân ] ở quanh đây.
Xung quanh có rất nhiều chim, thú tinh quái ẩn nấp, thấy hắn can đảm như vậy thì đều rất giật mình, lão giả trước mắt tất nhiên là có thân phận, có thần thông, đến đây để bố trí một pháp chú vô cùng huyền diệu, dẫn đến rất nhiều tinh quái để giảng đạo, mặc dù chúng tinh quái không biết thân phận của lão nhưng đều rất cung kính.
Không biết làm sao mà thiếu niên này lại xông vào, còn có can đảm như vậy.
Bên cạnh có một con hổ lớn dùng vuốt trắng che miệng, ánh mắt của nó trợn lớn như mèo to ở trần thế, đều bị trấn trụ, nghé con mới đẻ không sợ cọp, hài đồng nhỏ này, vậy mà không sợ gì sao? !
Không biết ông lão kia suy nghĩ thế nào, chỉ vuốt râu rồi chợt cười chỉ xuống chân của mình, nói:
"Nhà lão phu ở thành tây của Kinh thành, đến đây thăm người thân, bạn bè, thấy cảnh sắc của ngọn núi này rất đẹp nên lên núi xem. Bất tri bất giác bỏ lỡ thời gian, lúc sốt ruột xuống núi, bước sai một bước, khiến mình bị ngã."
"Trước không thấy người, sau không thấy đường, chỉ đành ngồi ở đây, làm ra chút tiếng động, hi vọng có thể dẫn tiều phu, sơn khách chưa xuống núi đến giúp đỡ."
"Bằng không thì dưới trận tuyết lớn ngập núi này, e là lão phu sẽ chết trên núi, bị dã thú ăn rồi."
Câu nói đùa này khiến toàn bộ đám yêu quái trên núi rùng mình vài cái, Tề Vô Hoặc nhìn qua, dưới ánh trăng, chân của lão giả quả nhiên hiện ra sự khác thường, hắn bỏ chút cảnh giác, đến phía trước, kiểm tra vết thương, quả thật có cảm giác của huyết nhục, chắc chắn là người.
Hắn lại thấy lão giả lớn tuổi, do dự trong lòng bỏ đi hơn phân nửa, lúc này hắn hơi quỳ, để lão giả kia duỗi cái chân bị thương ra, ấn ấn kiểm tra rồi thở phào nhẹ nhõm nói: "Cũng may còn tốt, không có tổn thương đến gân cốt, bó thuốc lên miệng vết thương tĩnh dưỡng khoảng một tháng là có thể hồi phục."
Đầu tiên, hắn nắn lại xương cho lão giả, lại lấy lương khô và ống trúc đựng nước sạch cho lão giả ăn đỡ đói, lão giả mỉm cười nói: "Tiểu huynh đệ biết y thuật à?"
Tề Vô Hoặc lấy vải bó cái chân bị thương cho lão, không ngẩng đầu lên nói:
"Năm năm trước, lúc chạy nạn đại tai, đồng hành với một tiên sinh, ngài ấy đã dạy ta một chút."
Vẻ mặt của lão giả hơi có dị sắc, nói: "Vậy xem như là lão sư của ngươi rồi?"
"Bây giờ hắn thế nào rồi?"
Động tác của Tề Vô Hoặc dừng một chút rồi trả lời:
"Lúc đi ngang qua Tịnh Châu, bất cẩn rơi vào yêu quốc, lúc ấy bách tính trôi dạt khắp nơi có mấy chục vạn, yêu quỷ làm [chợ bán thức ăn] ở ven đường, lấy người làm thức ăn, muốn qua được quan ải của yêu quốc phải lấy ra hai trăm cân thịt, chính ngài ấy vào trong chợ đổi ta ra ngoài."
"Nói: Đứa nhỏ sống."
Sắc mặt của lão giả càng xấu hổ hơn, chợt cảm thấy chân bị xiết chặt, là Tề Vô Hoặc dùng sức bó cái chân bị thương của lão lại, sao đó thiếu niên mới thở phào nhẹ nhỏm, ngẩng đầu cười nói: "Như vậy thì chân của lão trượng sẽ không có gì đáng ngại, nhưng mà thời gian cũng không còn sớm, mấy ngày nay sợ là sẽ có tuyết lớn."
"Lúc tuyết tan trong núi sẽ rất lạnh, ngay cả gấu chó cũng sẽ đi tìm chỗ nấp để ngủ, nếu lão trượng không chê thì đến nhà ta ở một thời gian ngắn, chờ sau khi thương thế tốt lên rồi tính chuyện khác, hoặc là ta cõng lão trượng vào trấn dưới chân núi, mặc dù trấn vắng vẻ nhưng cũng có một khách sạn, lão trượng có thể nhàn cư ở đó."