"Thiện duyên?"
Tề Vô Hoặc nghe vậy thì lắc đầu, nói một câu trong giấc mộng:
"Chỉ là một cái nhấc tay không đáng gì."
Dừng một chút, hắn lại có chút quật cường của thiếu niên, biện hộ cho mình:
"Không phải ta vì báo đáp mới giúp lão trượng!"
Lão nhân cười lên, nói: "Đương nhiên ta biết."
Lại tiếp tục im lặng.
Người điểm canh đánh mõ bước đến, liếc mắt nhìn Tề Vô Hoặc như không thể nhìn thấy lão nhân trên lưng hắn, chỉ là y không nhịn được mà nói:
"Tối nay sợ là có tuyết, y phục mỏng manh của người ở bên ngoài, sợ là sẽ bị chết cóng! Mau mau về nhà đi." Người điểm canh mặc áo bông màu xanh đậm nhưng hình như đã rất lâu rồi chưa giặt, mang theo một lớp đen, bao tay làm bằng da thú, bên hông treo một túi nước nhưng bên trong là rượu mạnh.
Ngày đông, đi đêm điểm canh là chuyện khổ sai.
Uống một ngụm rượu mạnh nhuận hầu, nâng cao tinh thần, cũng có thể ủ ấm cơ thể, chỉ cần không quá phận, không say ngã ở bên thì cũng không sao.
Tề Vô Hoặc nói một tiếng cảm tạ rồi nhường đường.
Chờ người điểm canh đi qua, hắn mới cõng lão nhân tứng bước đi về nhà, người điểm canh đi được vài bước thì chợt nghĩ đến một chuyện, đang định quay đầu lại nói thì thấy thiếu niên kia bước từng bước tiến lên trước, tư thái thong dong nhưng tốc độ cực nhanh như long hành hổ bộ, va vào trong gió tuyết, chỉ mấy bước đã biến mất, y không khỏi sửng sốt.
"Kỳ quái, hôm nay cước lực của tiểu tử này sao lại nhanh như vậy."
"Đi cũng như chạy."
"Chẳng lẽ không mệt sao?"
Y dụi mắt, lại nhìn bầu rượu, thoáng cái chỉ còn hơn phân nửa, thế là lại càng nghi ngờ: "Ta cũng không uống nhiều mà."
"Kỳ quá, lạ quá."
. . .
Tiểu trấn khá lớn, hơn vạn hộ gia đình, ở giữa là nơi quan viên xử lý sự vụ địa phương, lấy đây làm trung tâm, kém một bậc là phú hộ, viên ngoại trong trấn, kém một caaos nữa chính là nhà dư chút tiền tài, mà Tề Vô Hoặc vốn là lưu dân ngoại lai, tuy được thu nhận nhưng hắn cũng chỉ ở một căn nhà gỗ nhỏ ở ven trấn.
Đó vốn là chỗ ở của người gác rừng hơn mười năm trước, để chống cự dã thú, sau này mấy lần quan gia điều động quân đội lên núi nên phạm vi hoạt động của dã thú đã lui lại nên chức vị người gác rừng này đã biến mất, căn nhà này bị bỏ hoang cũng đã hơn mười năm, đã sớm rách nát không chịu nổi.
Năm đó, lưu dân đến đây tuy nhiều nhưng cũng không có ai để ý.
Họ tình nguyện đi tiếp, đến phủ của châu này, Tề Vô Hoặc lúc ấy mới chín tuổi thì ở lại chỗ này.
Hắn cõng lão giả, đi không bao lâu đã đến, hắn bị khí tức kỳ dị kia nhập thể nên thể lực hơi khỏe mạnh, dường như còn nhanh hơn Tề Vô Hoặc tự xuống núi về nhà một chút.
Hắn không thể cảm nhận được khí tức lúc trước nhập thể, chỉ cho rằng gió tuyết hôm nay thúc giục, bước chân của mình cũng nhanh. Hắn đẩy cửa ra để lão giả ngồi xuống băng ghế trước rồi tiếp tục dùng cỏ khô nhóm lửa, chỉ chốc lát sau, cả căn nhà đều ấm áp hơn, hắn lại lấy ra một cái túi nhỏ làm bằng sa mỏng, bên trong có không ít dị trùng, ban đêm tỏa ánh sáng như đèn đuốc, đặt ở giữa, cả nhà đều sáng lên.
Lão giả nhận lấy chén nước nóng mà Tề Vô Hoặc đưa đến, nhìn đèn trùng, kinh ngạc cười nói:
"A. . . Tiểu bằng hữu rất khéo léo."
Tề Vô Hoặc nói: "Nhà không dư tiền, đành phải tìm cách."
Lão nhân vuốt râu nhìn quanh căn nhà gỗ nhỏ này.
Những chỗ vốn rách nát đều đã đựa tu sửa rất tốt, đồ vật trong nhà không nhiều, nhưng sắp xếp đều rất chỉnh tề, một bên bệ cửa sổ còn đặt mấy chậu cây xanh mùa đông cũng có thể sinh trưởng, chỉnh thể ngăn nắp sạch sẽ.
Một bên còn treo mấy miếng thịt khô, nhìn lại đều là dã thú trong núi, bị lột da, phơi nắng thành thị khô.
Thời thế hiện nay, nhiều nơi có cỏ cây phong phú, những dã thú vô hại kia cũng nhiều đều bị hoàng gia, vương tộc vạch thành khu săn bắn của mình, hai mùa xuân, thu quyền quý phóng ngựa đi săn còn bình thường thì để những dã thú này sinh sôi nảy nở.
Dân chúng tầm thường tuyệt đối không được cầm cung vào trong săn bắn, nếu không một khi bị bắt, nhẹ thì bị quất mấy chục roi, nằm trên giường ba tháng, nặng thì có thể bị giáp sĩ tuần hành bắt tại chỗ, bỏ vào trong ngục.
Những con thú hoang dã như thỏ này thỉnh thoảng mới có thể bắt được.
Mà số lượng ở đây lại không ít, có thể thấy được thiếu niên này rất linh hoạt, gần cửa ải cuối năm, những thứ này chắc là hắn chuẩn bị để qua mùa đông, tuy nghèo khổ nhưng đối với cuộc sống cũng đầy chờ mong.
Lão giả khẽ vuốt cằm.