"Bán quỷ? !"
Sắc mặt Lật Dược Lân hơi đọng lại, thế gian có các loại mua bán nhưng lại chưa từng nghe qua có người bán quỷ, trong lòng Lật Dược Lân vừa lo lắng lại vừa nghi ngờ, vội thúc giục nói: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói đi."
Lật Nhất Tiên nhấp một ngụm trà, hơi nhớ lại rồi lúc này mới từ từ kể lại.
. . . . . . . . .
Đó là một đên trên đường, lúc đầu đệ buôn bán ở gần kinh thành.
Đệ tính toán tỉ mỉ, luôn cảm thấy dù xem như không kiếm được bao nhiêu nhưng ít nhất dựa thế những đại nhân vật kia chung quy cũng không đến mức mất cả chì lẫn chài.
Đáng tiếc, đệ vẫn lỗ vốn.
Đệ ngu quá, qua ngu.
Những đại nhân vật trong Hoàng triều kia ngoài mặt hòa hòa khí khí, nhưng khi ra tay thì so với ai cũng đen hơn, so với ai cũng tàn nhẫn hơn, rút khô cốt tủy, lột sạch huyết nhục, một chút vốn ban đầu cũng không thể giữ lại.
Lỗ tiền rồi, đệ không có mặt mũi về nhà.
Đệ cũng phải ở bên ngoài kiếm lại, nghĩ rồi nghĩ, xem có thể tìm cách gỡ vốn hay không, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, rất nhớ nhà, nhưng cứ đầy bụi đất về nhà như vậy, trong lòng đệ quả thật không cam tâm, không cam tâm mà.
Đi tới đi lui, không biết lúc nào đệ đi đến dưới tán cây hòe già ngoài thành ba dặm.
Chính lúc này đệ gặp quỷ.
Lúc ấy nó chợt xuất hiện.
Đệ cả gan hỏi nó là ai.
Nó nói: "Ta là một con quỷ!"
Sau đó nó hỏi đệ: "Khanh là ai?"
Lúc ấy dù đệ nghèo muốn chết nhưng vẫn sợ chết, nói người không thể tránh khỏi cái chết nên cắn răng nói: "Ta cũng là quỷ!"
Quỷ nghi hoặc không thôi, đi quanh đệ nửa ngày, nói:
"Vậy ngươi muốn đi đâu?"
Đệ trả lời nó: "Ta muốn đến đại thị Uyển Thành."
Con quỷ đó mừng rỡ nói: "Ta cũng muốn đến đại thị Uyển Thành!"
Thoáng cái tay chân của đệ đã lạnh buốt, đệ biết đại thị này có thể không giống nhau, nhưng lời đã ra khỏi miệng rồi, cũng không có cách nào nuốt lại.
Cho nên, con quỷ đó đã theo đệ.
Đệ bất đắc dĩ, đành đi cùng với nó.
Một con quỷ ở phía sau, tay chân toàn thân đệ đều cứng nhắc, con quỷ đó lại ung dung tự tại, nói: "Đi như vậy quá chậm, cũng quá mệt, không bằng chúng ta cõng lẫn nhau, thế nào?"
Con quỷ đó trừng mắt nhìn đệ, một đôi mắt xanh biếc, đệ không dám từ chối sợ bị nó phát hiện ra gì đó.
Chỉ đành cắn răng đồng ý.
Đầu tiên là con quỷ đó cõng đệ, đi một hơi mười dặm.
Sau đó nó hỏi: "Sao khanh nặng như vậy, không phải quỷ sao?"
Lúc con quỷ đó nói chuyện, tròng mắt của nó xanh lét, khóe miệng nhô nanh, chảy nước bọt.
Lúc đó, tim của đệ cũng sắp ngừng đập, đành mạnh mẽ nói:
"Ta vừa mới chết nên mới tương đối nặng mà thôi, đừng nghĩ nhiều."
Sau đó đổi lại đệ cõng nó, quỷ nhẹ nhàng, cho nên bước chân của đệ nhanh hơn, cứ cõng lẫn nhau vậy khoảng ba lần, sợ hãi trong lòng đệ vơi đi một ít, đệ suy nghĩ một lúc, cứ như vậy thì thời gian dài chắc chắn sẽ lộ tẩy, khó tránh khỏi bị làm thức ăn cho quỷ, cho nên đệ lừa nó:
"Ta mới chết, vừa làm quỷ, làm quỷ có cấm kỵ gì không?"
Quỷ hồi đáp: "Chỉ không thích máu đầu lưỡi."
Tiếp theo đi về phía trước một lúc thì gặp sông, lúc con quỷ qua cơ hồ là bay qua, không có chút tiếng động, lúc đệ qua có tiếng rất lớn.
Con quỷ đó bắt đầu hoài nghi đệ.
Lần này trong mắt của nó bốc lên hồng quang, nước bọt ở khóe miệng đã chảy xuống, ngay cả đầu ngón tay của nó cũng vươn móng tay màu đen ra con như móc câu, ngón tay biến thành xanh lét:
"Sao lại phát ra tiếng lớn như vậy? !"
Tim của đệ đều muốn nhảy ra ngoài nhưng hình như nó chưa phát hiện.
Đành căng da mặt nói:
"Ta mới chết mà, mới chết thành quỷ, không quen dùng cách của quỷ qua sông, chớ trách chớ trách."
Con quỷ đó nhìn đệ từ trên xuống dưới, không lên tiếng.
Đệ cảm thấy không phải nói không nhận ra mà coi đệ như tọa kỵ súc vật, là định đến chợ quỷ mới mang đệ đi bán, đào móc tim gan. rút gân nhổ tủy. . .
Quả nhiên nó không đi đại thị thông thường mà đến dưới cây hòe lớn ngoài Uyển Thành, gõ cửa ba lần, hô to mấy tiếng mở cửa, sau đó phía trước hiện ra đường, đệ bất chất, thừa dịp cơ hội cõng lẫn nhau, một lần cõng nó.
Đệ nhanh chóng chạy vào bên trong, la lớn: "Bán quỷ, bán quỷ!"
Con quỷ đó không ngờ - Người nghèo, quỷ cũng bán.
Lúc con quỷ đó ở trên người đệ la to, muốn leo xuống, thi triển thuật biến hóa, biến thành một con dê, thoáng cái tránh thoát, đệ cắn nát đầu lưỡi, máu đầu lưỡi phun lên người nó, nó lập tức không thể biến hóa nữa.
Nhưng đệ lo lắng thời gian dài nó sẽ biến trở lại được, nên mang nó bán cho một lão đạo sĩ, lão đạo sĩ kia dùng một sợi dây thừng có khảm nạm ngọc thạch cột dê, lôi nó đi.
Cho đệ một cái túi, tim đệ đập phình phịch, chạy về chỗ an toàn mới mở ra xem, xém chút hoa mắt.
Bên trong có trọn vẹn một trăm năm mươi lượng vàng.
. . .
Uống xong một bình trà.
Cố sự Lật Nhất Tiên cũng kể xong, lúc y nói chuyện, bàn tay cũng đang run rẩy, khó khăn lắm mới yên ổn lại, có thể biết, dù bây giờ y nhớ lại mạch lạc rõ ràng nhưng lúc đó sợ hãi biết bao nhiêu.
Sắp sửa bước sai, dù là một bước cũng có thể chết ngay lập tức.
Lật Dược Lân nghe đến mức gần như quên cả uống trà, sau đó dùng tiếng tốt để an ủi huynh đệ, mà Lật Nhất Tiên thở ra một hơi xong, nói: "Nhưng mà, bây giờ được rồi, chúng ta có nhiều vàng như vậy, nhiều vàng như vậy đó nha."
"Nhà chúng ta cũng không đơn thuần là có thể đặt chân ở đây."
"Còn có thể đi ra ngoài, đến phủ thành, đến quận thành!"
"Đến địa phương càng lớn hơn!"
"Làm rạng rỡ tổ tông, đệ không hề có lỗi với tổ tiên, không hề có lỗi với phụ mẫu!"
Lời nói của Lật Nhất Tiên lại hơi loạn.
Lật Dược Lân an ủi y, chợt nghĩ đến một chuyện, nhìn vàng trên bàn, hỏi: "Nhưng mà những vàng này, dù sao cũng là ở trong chợ quỷ kia, bán ác quỷ mới có được, có thể dẫn đến nhiều ác quỷ hơn không?"
Lật Nhất Tiên lắc đầu nói: "Đại ca yên tâm."
"Đệ lo lắng chuyện đó nên đã đặc biệt đến kinh thành một chuyến, vào đạo quan ở đó chân thành cầu nguyện, lại thỉnh đạo trưởng trừ tà tránh hung, lúc này mới yên tâm, trờ về nhà ở Trung Châu."
"Lần này về nhà, đệ cũng không có ý định ra ngoài nữa."
"Thành thân cưới vợ, yên ổn lại."
"Yên tâm."
Lật Nhất Tiên cười an ủi"
"Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì."
. . .
Răng rắc!
Búa hạ xuông, bổ củi ra.
Tề Vô Hoặc nhắc búa lên, nhìn đống củi đã bổ ở bên cạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn ngọn núi ở xa xa - dưới ánh mặt trời, ngọn núi này khiến người ta có cảm giác an bình, yên tĩnh.
"Tuyết không lớn, không có gió núi."
"Là chuyện tốt."
Lại nói tiếp, ngày mai là lúc Lật Phác Ngọc mời hắn đến Lật gia.
PS (tác): Nguyên mẫu chuyện xưa của chương này đến từ Tào Phi < Liệt Dị Truyện > Định Bá bán quỷ!