• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãnh hổ cảm khái nói: "Phải nói là người chung quy vẫn là loài thông linh hơn thú, hay là nói ngươi không phải hạng người phàm tục đây?"

Tề Vô Hoặc chợt hỏi: "Hoàng Tinh năm trăm năm?"

Mãnh hổ rực rỡ kia cười đáp: "Chính là cây Hoàng Tinh ngàn năm mà ngươi tìm được, lúc ta còn nhỏ đã thôn phệ một nửa có, xém chút phá hỏng đạo hạnh của nó, sau đó ta du lãm mười tám châu, đồng ý bảo vệ nó tu hành đến một ngàn năm."

"Bởi vì ngươi không có động thủ với nó ta mới mời ngươi đến đây nghe đạo."

Con mãnh hổ năm trăm tuổi này nhìn Tề Vô Hoặc chăm chú.

Tư chất của người này mạnh như vậy, mặc dù nói tu hành đại đạo, một bước một cửa ái nhưng tiềm lực của người này, tương lai có thể tu ra tiên thiên nhất khí, tiến thêm một bước, Tam Hoa Tụ Đỉnh, cảnh giới này có thể được Đạo môn gọi là Chân Nhân, tu giả Bàng môn gặp mặt cũng phải kính sợ, trên thực lực chỉnh thể, là cấp độ tìm một nơi sơn thanh thủy tú, mở một pháp mạch đạo phái.

Vì thế thái độ của mãnh hỗ rực rỡ này trong bất tri bất giác từ cởi mở phóng khoáng ban đầu đã có chút thong dong đối đãi như bình đẳng, những linh thú trong núi này ngửi thấy mùi này thì thần sắc đều vô cùng kinh ngạc, chúng không biết phàm nhân ngay cả thần thông cũng chưa tu ra này, vì sao có thể khiến một vị Sơn Thần coi trọng như thế?

Tề Vô Hoặc và Sơn Thần mãnh hổ này đàm chuyện pháp môn khai luyện và tu luyện nguyên tinh Mạng Bảo.

Mãi cho đến lúc mặt trời lên cao mới dùng lại, Sơn Thần thấy trên mặt của Tề Vô Hoặc có ý muốn đi thì cười dò hỏi: "Ta thấy Vô Hoặc ngươi mang gùi lên núi, là đến đây để tìm dược liệu phải không? Muốn cái gì, hãy nói xem, chỉ cần trên mấy ngọn núi này có thì ta đều có thể lấy cho ngươi."

Tề Vô Hoặc nhìn thấy thân thể linh hươu cứng đờ, ngay cả cái đuôi đang vẫy cũng dừng lại.

Thấy thanh xà le lưỡi cũng dừng lại, linh hồ cúi đầu, biết là linh dược mà bọn chúng trồng, Sơn Thần có ân cảm hóa và truyền đạo với chúng nên yêu cầu của hắn thì những bách linh trong núi sẽ không từ chối nhưng mặc dù vậy cũng sợ Tề Vô Hoặc giở công phu sư tử ngoạm, lập tức lấy hết tất cả linh dược mà chúng vất vả lắm mới tích lũy được.

Người thiếu niên hơi chớp mắt phải với con tiểu lộc, sau đó kéo kéo cái gùi, cười trả lời:

"Chính ngọ rồi, trong nhà còn có ông lão, ta lên núi để hái ít lâm sản."

"Nếu như có thể thì có măng mùa đông là được rồi."

"Ngày mai phải đi bái phỏng một bằng hữu, mang một ít lễ vật."

Sau khi Sơn Thần nghe xong nguyên nhân Tề Vô Hoặc đến đây thì sảng khoái cười lớn, nói: "Trong núi không có đồ gì tốt nhưng lâm sản mùa đông lại có rất nhiều, muôn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, đến, dâng lễ vật tiễn đưa cho khách nhân của ta đi!"

Thế là rất nhiều linh thú trên núi này bắt đầu chuyển động.

Trên đầu linh xà to khoảng cái chén ăn cơm đội trái cây màu đỏ thắm, linh hồ ngậm nhân sâm, con vượn tu ra pháp lực Canh Kim ôm một hồ lô rượu, ngoài ra, măng mùa đông, rau dại, rễ sắn không biết mang đến bao nhiêu, Tề Vô Hoặc ngơ ngẩn:

"Đây là. . ."

Thiếu niên phản ứng kịp, nói: "Nhiều lắm."

Mãnh hổ cười lớn: "Ngươi xem chúng ta là bằng hữu, không dọa dẫm chúng ta muốn lấy linh dược."

"Cho nên ta cũng xem ngươi là bằng hữu!"

"Bằng hữu của ta lần đầu đến gặp mặt sao có thể hai tay trống trơn trở về chứ!"

Hổ trảo khống gió, để Tề Vô Hoặc đừng ngăn cản.

Nó lại tiếp tục cười giải thích:

"Yên tân, đây đều là ta tích lũy lúc du tẩu thiên hạ, không lấy của bọn chúng, không cần khách khí!"

Không chờ Tề Vô Hoặc từ chối, trong cái gùi nhỏ đã chất đầy các loại lâm sản, bên trong còn kèm theo linh dược trên một năm như nhân sâm, Hoàng Tinh, chi thảo, và một hồ lô rượu bách hoa bách quả, con linh hươu quen thuộc kia còn đưa cho hắn một củ Hoàng Tinh khá lớn, Tề Vô Hoặc vươn tay xoa đầu của nó, khiến con linh hươu này vô cùng thoải mái mà híp mắt lại, cọ xát vào lòng bàn tay của hắn.

Sơn Thần mãnh hổ đưa Tề Vô Hoặc đến tận sườn núi mới ngừng lại, dặn dò:

"Trong núi không có chuyện vặt, nếu quân có rảnh rỗi nhớ thường lên núi, luận đạo thuyết pháp."

Nó đưa mắt nhìn Tề Vô Hoặc xuống núi rồi mới quay người trở lại trên núi.

Bước chân của Tề Vô Hoặc nhanh nhẹn, một mạch xuống núi, về đến nhà, đẩy cửa ra, lão giả vẫn pha trà, đang chờ hắn nấu cơm, Tề Vô Hoặc mang đồ trong gùi bỏ vào khố phòng, xách ra khoảng mười văn tiền, đi mua một cân thịt khô và chút rau quả, sau khi hắn trở về, mang măng mùa đông xắt miếng, đun nhừ với Hoàng Tinh mà tiểu linh hươu tặng.

Món chính vẫn là cơm gạo Hoàng Lương và một đĩa dưa cải giòn.

Lão giả pha trà ngước mắt, lúc nhìn Tề Vô Hoặc thì con ngươi khẽ nhúc nhích, động tác hơi ngừng lại.

"Nguyên tinh của ngươi. . ."

Tề Vô Hoặc biết lão giả cao thâm mạt trắc.

Bỏ đồ xuống, suy nghĩ một lúc.

Chắp tay trả lời:

"Ta tu thành rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK