Hắn xác định mình chưa từng đọc qua quyển sách này.
Trừ trong mộng. . .
Một suy nghĩ hoan đường hiện ra trong đầu của hắn.
"Chẳng lẽ. . ."
"Giấc mộng kia. . ."
Hắn nhanh chóng ôn lại một lần nội dung của quyển sách này trong đầu, dù trước đây hắn chưa bao giờ đọc qua quyển sách này nhưng văn tự của quyển sách này vẫn hiện ra rất rõ ràng trong đầu của hắn, sau đó hắn lật sách, đọc lướt qua nội dung trong đó, quả nhiên giống như đúc những gì hiện ra trong đầu của hắn.
Hắn lại đọc tiếp tục những quyển sách còn lại, toàn bộ đều như vậy.
Không những hắn cực kì thành thạo nội dung của chúng mà hàm nghĩa tinh diệu trong đó còn khắc sâu trong tâm, rõ như lòng bàn tay, giờ phút này hắn nhìn lại những phê bình chú giải mà Tô tiên sinh lưu lại, Tô tiên sinh ở trong châu quận cũng có đại danh, gọi là danh sĩ.
Nhưng mà bây giờ Tề Vô Hoặc lại mơ hồ có thể nhìn ra được chỗ sơ hở trong những câu giảng giải của Tô tiên sinh với những bản kinh điển này, mặc dù vẫn tinh diệu nhưng có thiếu sót.
Dường như giờ phút này, hắn không phải là thiếu niên mười bốn tuổi.
Mà là Vô Hoặc phu tử đọc sách đến bạc đầu, xuất tướng nhập tướng, thiên hạ danh sĩ vô song vô đối, sau một hồi, Tề Vô Hoặc bỏ ba quyển sách xuống, thần sắc yên tĩnh bình thản, suy đoán trong lòng của hắn từ từ rõ ràng.
Trong mộng cảnh, những chuyện đã trải qua, những cảm giác ân tình mãnh liệt kia đã tán đi nhưng kinh nghiệm đọc sách dường như vẫn còn, bình thường không lộ ra nhưng một khi gặp thì lại có thể vận chuyển suy nghĩ như bản năng.
Mặc dù đó chỉ là mộng.
Nhưng sách đã từng đọc, chuyện đã thấy cũng không phải hư vô.
Tề Vô Hoặc đứng dậy nhìn về phía ngọc chẩm kia.
Toàn thân cái gối kia dùng bạch ngọc làm chất liệu, trên dưới có sáu khoa đẩu văn (lối chữ cổ đời nhà Chu), điêu khắc mây khói lượn lờ, dường như là vật của đạo gia, lúc hắn đưa tay chạm vào, dường như chạm phải cái gì đó, vân văn trên đó hình như nháy mắt sáng lên lại chỉ nhue mộng ảo hư vô, ngay lập tức nương theo âm thanh vỡ vụn răng rắc thì trên đó toàn bộ đều là vết nứt lít nha lít nhít.
Sau lưng hắn truyền đến tiếng thở dài tiếc nuối của lão giả:
"Chao ôi, tiếc thay, tiếc thay."
"Lấy được trong tay của đạo sĩ du phương kia đã hai mươi bảy năm, không ngờ, tính chất của nó lại nhẹ và giòn như vậy, mới dùng một lần đã bể nát, đạo nhân kia quả là trêu đùa ta."
Tề Vô Hoặc quay người, thấy lão giả đứng sau lưng, tử bào của lão nửa nằm ngoài sáng, nửa ẩn trong tối, hắn vừa liếc mắt nhìn lại thì nó cũng như đạo bào màu tím, lão mỉm cười nhìn chăm chú vào mình.
Tề Vô Hoặc biết lão giả này tuyệt đối không phải người thường, trầm mặc xuống nói:
"Lão trượng nói. . .Đạo nhân?"
Lão giả mỉm cười nói: "Đúng vậy, tên kia tự xưng [ Hỏa Long chân nhân ]."
"Hơn hai mươi năm trước hắn đạo tả tương phùng với ta, ba lần đánh cược liên tục bại bởi ta nên đã dùng cái gối này gán nợ cho ta, chẳng qua cũng chỉ là một đồ vật dùng để đi ngủ, không đáng bao nhiêu tiền."
"Vô Hoặc ngươi không cần để ý."
"Dù sao ta còn nhớ, cái gối này hắn cũng không chỉ có một cái, ước chừng còn một cái nữa, lần sau gặp lại hắn thì ta đòi là được."
Tề Vô Hoặc thu lại sự nghi hoặc, rót nước châm trà, thái độ với lão giả cũng không khác gì lúc trước, cũng không vì biết được thân phận của lão mà trở nên tôn trọng hơn, cũng không vì những chuyện trải qua trong mộng mà trở nên khinh bạc ngạo mạn.
Tay hắn nâng chén trà, nhớ lại quá khứ, lẩm bẩm:
"Yêu ma quỷ quái của thế gian này, yêu chẳng qua là dã thú thông linh, cũng có sinh tử."
"Quỷ chẳng qua là chấp niệm tồn tại."
"Nhưng. . ."
Lời nói của Tề Vô Hoặc lặng im, hai mắt khép hờ, trong mộng kia nửa thật nửa giả xuất hiện, sôi trào ở trong đầu của chính mình, mộng hoang đường đến bảy mươi năm, đọc sách, nhập quan, xuất tướng nhập tướng, hồng trần phồn hoa, đế vương mang tướng, công danh mỹ nhân, đều chảy qua bên cạnh bản thân, hắn chợt ngồi thẳng, nghiêm mặt, dò hỏi:
"Xin hỏi lão trượng, thế gian có thần tiên thật sự không?"
Nụ cươi bên khóe miệng của lão giả thu lại đáp: "Có."
Người trẻ lại hỏi:
"Có thể được trường sinh không?"
Lão giả sửa sang lại y quan.
Ngồi thẳng, nghiêm mặt, trả lời hắn - "Có thể."