Cũng đã nhìn thấy bản lĩnh mài dược thảo của Tề Vô Hoặc, hắn đã lấy chút lương thực thô trong hũ, thêm nước không qua ba ngón tay rồi nấu, chờ đến khi gần chín, hắn lấy một miếng thịt thịt thỏ khô, lúc đầu hắn định cắt một phần nhỏ, nhưng suy nghĩ một lúc rồi cắt nhiều hơn một chút.
Cắt trên bàn thành miếng nhỏ, cùng với bắp cải càng ngọt hơn sau sương giá mùa đông, bỏ vào nồi nấu chung, chỉ chốc lát đã có mùi thơm tràn ngập, ấm áp bốc lên.
Chờ đến khi thay thuốc cho lão giả xong thì nồi cháo cháo thịt này cũng đã chín, hắn mang cái bàn đan dựng thẳng đặt ngã xuống nằm ngang, múc hai chén cháo, lại có một chồng bắp cải ngâm dấm, đặt lên bàn.
Thiếu niên nói:
"Trong nhà bần hàn, không có gì để chiêu đãi."
"Hi vọng lão tiên sinh không trách."
Lão giả nhìn thiếu niên mi thanh mục tú lại chững chạc đàng hoàng trước mắt, mơ hồ cảm thấy được dường như đứa bé này khá là vui vẻ với chuyện 'sau khi về nhàn có thể cùng người khác ăn cơm mà không phải lẻ loi trơ trọi một mình'.
Nhưng dù vui vẻ thì trên mặt hắn vẫn thong dong bình tĩnh như trước.
Lão giả húp một hớp cháo, chỉ cảm thấy khá ngon, lại gắp một đũa dưa chua, thanh thúy ngon miệng, lão cười nói: "Ngon đấy, còn chưa biến nên xưng hô với ngươi thế nào đây, tiểu bằng hữu, không biết cao tính đại danh là gì?"
Tề Vô Hoặc buông chén đũa xuống, nói:
"Cao tính đại danh không dám nhận, ta họ Tề."
"Tên Vô Hoặc, ý nghĩ là hi vọng cả đời không nghi hoặc."
Lão nhân cảm thán: "Tề Vô Hoặc. . ."
"Không ngờ hai chữ nói rất đơn giản nhưng lại khó được."
"Lão phu họ Lý, nói đến thì cảm khái, lại cùng họ với vị Đạo Tổ kia, sống đã quá lâu nên cũng lâu rồi chưa từng dùng tên."
Không biết lão nghĩ đến chuyện gì, lời nói hơn ngừng lại nhing thiếu niên trước mắt, mình lúc đầu chỉ thấy thần hồn của hắn cường đại ngầm có khác thường, tưởng rằng tà ma ngoại đạo nào đó, đoạt xá người, nhưng được hắn cõng một đường, cảm thấy thần hồn của hắn phù hợp, tuyệt đối không có khả năng đoạt xá, tiếng nói dừng một chút, hơi suy tư rồi lão lại cười nói:
"Nhưng mà ngươi cõng ta một đường, trị thương cho ta, còn cho ta ăn cơm, lão phu phải báo đáp ngươi thật tốt, nào nào nào, tiểu huynh đệ ngươi muốn cái gì, tất cả đều có thể nói ra, ta nhất định thỏa mãn ngươi."
Tề Vô Hoặc lắc đầu nói: "Ta cứu Lý lão không phải vì những thứ này."
Lão nhân vuốt râu, đưa tay, cười nói:
"Chậm đã, chậm đã, trước hết nghe ta nói xong rồi trả lời cũng không muộn."
Lão nhìn sinh hoạt của Tề Vô Hoặc rồi duỗi ngón tay ra chỉ vào cửa nhà đổ nát, cười nói: "Như vầy đi, ta cho ngươi ngàn lượng vàng bạc, mười chiếc xe ngựa, trăm người tôi tớ, gia trạch ba vào ba ra, phú quý cả đời, mấy chục dòng dõi, thế nào?"
Tề Vô Hoặc lắc đầu.
Lão giả cười hỏi vì sao.
Tề Vô Hoặc suy nghĩ một lúc rồi hồi đáp:
"Vạn Chung thì không phân biệt lễ nghĩa mà nhận, ta sao có thể so với Vạn Chung?
"Nhận lấy thì ngại."
Đây là văn vự mà hắn từng thấy trong mộng.
Lão nhân sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi lại nói: "Vậy à, thôi thì vầy đi, ta thấy ngươi sống một mình cô khổ, lão phu cũng xem như có chút danh vọng, biết được năm họ, bảy tông, tiểu nữ nhi của Thôi gia có dung mạo xinh đẹp phi thường như trích tiên nhân, ngươi cứu ta một mạng, ta nguyện ý xin cưới cho ngươi, thế nào?"
"Có gia tộc này tương trợ, kiều thê làm bạn, mỹ nhân bên cạnh, lưỡng tình tương duyệt, hồng tụ thiêm hương, không vui sao?"
Tề Vô Hoặc nhíu mày, lắc đầu nói: "Lão trương ngài nói muốn báo đáp cho ta, lại vì ta mà khiến vận mệnh của một nữ tử ta chưa từng gặp mặt thay đổi, đây là hại ta vào bất nghĩa."
"Huống hồ ta không biết nàng, nếu đồng ý, vậy thì không phải là chỉ ham tư sắc thể xác sao? còn nói gì mà lưỡng tình tương duyệt nữa?"
Lão giả còn định nói nữa thì Tề Vô Hoặc chỉ chén cháo:
"Lão tiên sinh, cháo sắp lạnh rồi."
Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu mà mình thấy uy hiếp lớn nhất:
"Ngươi không ăn thì ta ăn đó nha!"
Lão giả không cảm thấy hắn từ chối mấy lần là bị mạo phạm, ngược lại sự vui vẻ càng nhiều hơn, cười gật đầu, húp một hớp cháo, cuối cùng lắc đầu nói:
"Cái này cũng không cần, cái kia cũng không muốn, vậy thì thôi."
Lão bỏ chén cháo xuống, đôi mắt màu đen của lão ôn nhuận như ngọc thạch, khóe hơi nhếch lên, hời hợt nói:
"Ngươi cõng ta một ngàn hai trăm bước, xen như kết thiện duyên."
"Cửa là đạo, kinh là đường."
"Ta mở một cửa, cho ngươi một ngàn hai trăm năm thọ nhân gian."
"Thế nào?"