• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Vô Hoặc nhìn ngọn núi kia một chút, trong lòng hạ suy nghĩ, quyết định lên núi dạo một vòng, sau khi tuyết rơi, tuyết đọng trên núi không tan nhanh như trong thành, đi qua có vết, cho nên mùa đông sau khi tuyết rơi nếu không bị phong sơn thì thường có rất nhiều thu hoạch.

Không nhắc đến con thỏ mùa đông to béo, nếu có thể tìm được măng mùa đông.

Vậy thì tối nay sẽ được ăn ngon rồi.

Măng mùa đông hầm thịt khô, lại thêm mấy cái bánh bao không nhân mới làm.

Tính toán một chút, ngày mai lúc đến Lật gia, dù sao cũng phải mang theo chút lễ vật, măng mùa đông cũng phù hợp.

Thiếu niên suy nghĩ một lúc rồi giắt chủy thủ sau lưng, bỏ thanh kiếm vào trong gùi, lấy vải xanh che kín, sau đó đeo gùi lên, nói với lão giả một tiếng rồi lên núi.

Sau khi hắn cảm ứng được nguyên khí thì bước chân của hắn cũng càng nhẹ nhàng hơn, dùng thần ngự khí, lưu chuyển quanh thân, chạy như bay, khí huyết hòa hợp nên hắn cũng không cảm thấy mệt, rất nhanh hắn đã thuận theo con đường nhỏ quen thuộc lên núi.

Trên núi bao phủ trong làn áo trắng, một mảnh trắng tinh, gió rét thổi qua, hắn cũng không cảm nhận được sự lạnh lẽo mà chỉ khoan khoái nhẹ nhàng, Tề Vô Hoặc thả chậm bước chân, dựa theo lời nói của đại phu đổi cho mình sống sót nói.

Mùa đông, trong núi có thể đi tìm rễ Cát Đằng, mài nhỏ chính là cát căn (một vị thuốc) Có thể lót dạ, mùi vị cũng không tệ lắm, có thể tìm sơn dược hoang, còn có Kim Cương Đằng, quả của Kim Cương Đằng kết vào mùa đông, đỏ rực, rấy dễ thấy, còn gọi là Hồng Đăng Quả, cây cũng có thể dùng để nấu canh.

Bán cho tiệm thuốc họ cũng thu, tủ quán cũng muốn.

Có thể làm thuốc, cũng có thể ngâm rượu.

Gần núi ăn núi, gần nước uống nước, một ngọn núi này như bảo tàng, một năm bốn mùa đều có thể tìm ra thứ ăn được, không sợ chết đói.

Tề Vô Hoặc ở trong mộng Hoàng Lương nhân được cơ duyên thượng thừa, nguyên thần dồi dào, thể hiện ra bên ngoài chính là lực quan sát cũng tăng lên rất nhiều, so với ngày xưa thì hắn càng dễ tìm được các loại lâm sản hơn.

Rất nhanh, cái gùi sau lưng hắn đã chứa gần nửa.

Đa phần là măng mùa đông và Kim Cương Đằng.

Về phần rễ Cát Đằng nếu có thể tìm được thì một sợi rễ đã mười mấy cân, chỉ là đáng tiếc, mấy chỗ lúc mùa thu Tề Vô Hoặc từng đánh dấu đều không có, xem ra cũng không chỉ có mình hắn phát hiện được những Cát Đằng kia.

Tề Vô Hoặc cũng không quan tâm những chuyện này, hắn chỉ tiếp tục tìm kiếm.

Bất chợt dưới một tảng đá núi, hắn phát hiện được một loại lá như Bách Hợp, mặc dù đã khô nhưng hình thể đại khái vẫn còn, đôi mắt hắn hơi sáng lên, bước nhanh đến, quan sát cẩn thận: "Đây là. . . Lão Hổ Khương!"

"Vận khí thật sự rất tốt!"

Trên mặt Tề Vô Hoặc hiện ra sự vui vẻ.

Ngoại trừ bảy mươi năm trằn trọc như mộng, đốn ngộ muốn tìm trường sinh thì trong mộng chỉ lưu lại cho hắn sự lĩnh ngộ và một sô ấn tượng mơ hồ.

Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, lấy chủy thủ mang theo ra, hắn cẩn thận từng li từng tí, bắt đầu đào móc xung quanh cái lá cây giống Bách Hợp này, móc ra rễ câu như roi trúc, lại hơi giống gừng.

Ánh mắt Tề Vô Hoặc cũng sáng lên.

Lão Hổ Khương, còn gọi là Sâm Chân Gà, trong tiệm thuốc là một cái tên càng văn nhã hơn, gọi là Hoàng Tinh, giá mua là dược liệu quý nhất trong núi.

Nói gì mà lương thực thừa của tiên nhân.

Cho nên mấy năm trước có rất nhiều người lên núi tìm Hoàng Tinh, càng ngày càng ít.

Không ngờ ở chổ này hắn vẫn có thể tìm được.

Tề Vô Hoặc cẩn thận từng li từng tí thu lại, hắn nghĩ đến mang đi bán có thể đổi được chút tiền, sau đó lại nghĩ đến dường như Lão Hổ Khương này cũng có thể ăn nên chần chừ một lúc.

Trong nhà bây giờ có ba quan tiền, có thể giữ lại một chút chứ?

Ừm, giữ lại cho Tô tiên sinh một phần ba.

Sau đó bán đi một chút, còn lại thì ăn với lão tiên sinh.

Mặc dù nói trong nhà có chút tiền thì phung phí là thối quen rất xấu nhưng mà đây là tự mình đào được nên cũng có thể xa xỉ chút xíu mà.

Tề Vô Hoặc dùng vải thô cẩn thận bọc Hoàng Tinh lại, sau đó mới bỏ vào chỗ cao nhất trong gùi, lúc này hắn mới ngồi thẳng lên, nhìn bốn phía xung quanh, hi vọng có thể có thể tìm thêm được chút Hoàng Tinh nữa.

Có ngọn gió lùa qua.

Trong lòng có niệm, thần tùy theo động, thì là pháp.

Pháp thông thiên địa, chính là thần thông.

Nguyên khí bay lên, nguyên thần thả ra.

Trong nháy mắt đảo qua xung quanh, vậy mà hắn lại phát hiện được một cây Hoàng Tinh nữa, hắn cũng không lấy cây này đi mà đến khi hắn tìm được cây thứ ba mới đào một cây, Hoàng Tinh này cũng là tạo vật trong núi, Tề Vô Hoặc không muốn lấy hết đi mà chỉ lấy đi ba thành trong đó.

Cho dù là như thế thì hắn cũng đã rất cảm thấy mỹ mãn.

Những Hoàng Tinh này muốn đi mua thì ước chừng phải tốn một lượng ba đồng bạc.

Tề Vô Hoặc cứ đi hái như vầy, nguyên thần tản ra, dùng nguyên khí nâng lên, thành ra tất cả Hoàng Tinh trên núi đều không thoát khỏi môn thần thông sưu tầm hình thức ban đầu này.

Cứ như vậy, bất chợt Tề Vô Hoặc có cảm giác như nguyên thần phá vỡ thứ gì đó, sau đó ở dưới một vách đá hắn phát hiện lá Bách Hợp rất to khỏe, dù ở trong rét đậm mà nó cũng có một cỗ bích quang.

Tề Vô Hoặc biết được chút y thuật, lúc mua bán dược liệu Hoàng Tinh cũng phải căn cứ số năm để xác định giá, hắn phân biệt sơ qua đường vân trên lá thì không thể tin nổi: "Đây là. . . Hoàng Tinh gần ngàn năm?"

"Hoàng Tinh có thể có thể lớn như vậy sao?"

Hắn vô ý thức cầm chủy thủ lên.

Hoàng Tinh lớn nhừ vầy, e là có thể đổi được cả vạn lượng bạc.

Thế nhưng lúc này, lá Hoàng Tinh to như bàn tay lại chợt run rẩy, phiến lá tụ lại như bày tay, lăn một vòng trên mặt đất rồi hóa thành một tiểu nhân nhi, đầu có hai búi tóc, chỉ mặc một cái yếm nhỏ, nó không ngừng dập đầu hạ bái, nói y y nha nha không ngừng.

Mặc dù Tề Vô Hoặc nghe không hiểu nó đang muốn nói gì nhưng nguyên thần của nó sợ hãi thỉnh cầu thì vô cùng rõ ràng.

Tề Vô Hoặc nói: "Ngươi nói là xin ta đừng hái ngươi sao?"

Tiểu nhân nhi kia liên tục gật đầu rồi lại dập đầu bái lạy.

Tề Vô Hoặc nhìn Hoàng Tinh kia rồi thầm nghĩ, những Hoàng Tinh kia sống một năm cũng được rồi, loại thực vật như Hoàng Tinh này bình thường sinh trưởng mấy năm thì sẽ hư thối, có thể sinh trướng đến ngàn năm như vậy thì chắc chắn nó đã trải qua không biết bao nhiêu cực khổ và tịch mịch.

Quân tử ái tài, lấy đó làm đạo.

Mình vì chút bạc, tội gì phải hại kẻ chờ ngoài ngàn năm chứ?

Thế là hắn bỏ chủy thủ xuống, mỉm cười nói: "Được rồi, ta sẽ không hái ngươi nữa."

"Nhưng mà sao ngươi lại trốn ở đây, dễ thấy như vậy, không sợ bị phát hiện sao?"

Vẻ mặt tiểu nhân nhi như đưa đám.

Thật ra xung quanh có mùi thuốc tự nhiên hình thành huyễn trận.

Chỉ có những chân nhân tu ra nguyên thần pháp lực mới có thể đi vào, nhưng người này lại không có pháp lực, cứ như vậy mà vào sao?

Tề Vô Hoặc thấy hai tay tiểu nhân nhi này nâng cằm lên, vẻ mặt đầy hoang mang và thất bại thì mỉm cười, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của nó rồi nói: "Lần sau phải trốn cho kỹ, đừng để bị người khác tìm được."

Tiểu nhân nhi kia liên tục gật đầu.

Tề Vô Hoặc đang định đứng dậy thì trên vách đá chợt truyền đến tiếng hét to: "Cường đạo! Cường đạo!"

"Cường đạo, là ta sao?"

Tề Vô Hoặc vô ý thức ngẩng đầu.

Lại không thể nhìn thấy người nào đang hét, tư thái nà của hắn dường như lại chọc giận người đang hét to kia, khiến tiếng hét của y càng lớn hơn, như vậy Tề Vô Hoặc mới khóa chặt được mục tiêu.

Hắn nhìn thấy trên vách núi đá có một con hươu đang nhìn hắn chằm chằm, lớn tiếng nói:

"Đương nhiên là ngươi, ngươi, ngươi, nhân loại!"

"Vì sao ngươi lại trộm Hoàng Tinh mà chúng ta rất vất vả mới trồng được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK