"A, Tề tiên trưởng, ta là hàng xóm của ngài, chút thời gian trước có một số việc chưa kịp bái phỏng."
"Đây không phải, ta mới từ phủ thành về, đúng lúc đến bái phỏng ngài một chút."
"Ha ha, Tề công tử, khuyển tử cũng đọc sách ở chỗ Tô tiên sinh, luôn nghe Tô tiên sinh nói về ngài, hôm nay rãnh rỗi có muốn đến nhà uống chén trà, ăn bữa cơm rau dưa không?"
Nam nam nữ nữ mặc tơ lụa ào ào đến góp mặt.
Toàn là người đức cao vọng trọng hoặc là rất có gia tài ở trong trấn.
Trước kia, bọn họ sẽ không đến nơi vắng vẻ lụi bại ở trong toàn bộ thành trấn này.
Mà bây giờ chẳng những bọn họ đến mà còn mang theo lễ vật, không những mang theo lễ vật mà thậm chí còn vì bày tỏ lòng thành của mình mà đi bộ đến, trên mặt mang theo sự vui vẻ, đi chào hỏi với thiếu niên mà trước đây trong miệng của bọn họ là 'nơi khác chạy nạn đến đây đòi ăn đòi uống'.
Cơn gió hôm nay bao phủ toàn bộ thị trấn thật sự quá lớn, chuyện ở Lật gia đã truyền ra rất nhanh, tin tức Tề Vô Hoặc và Sơn Thần cùng đạp mây khói rời đi, là hảo hữu của Sơn Thần được lan truyền rất nhanh chóng.
Trong thành trấn như vậy thì muốn giữ bí mật bất kỳ tin tức gì cũng là một loại hi vọng xa vời.
Tề Vô Hoặc mím môi, chỉ đi về phía trước, có người vươn tay kéo hắn, có người cương quyết nhét lễ vật vào trong ngực của hắn, nếu từ trên cao nhìn xuống thì từng cánh tay này tựa như tham lam muốn bắt được thứ gì đó, mang theo sự vui vẻ từng chút một lôi kéo trên người thiếu niên lam sam kia qua, lúc Tề Vô Hoặc đến của thì thấy Lật Phác Ngọc, bước chân của hắn dừng lại.
"Phác Ngoc."
Trên mặt của Lật Phác Ngọc có thần sắc hổ thẹn.
"Ta không ngờ, tin tức sẽ truyền đến."
"Quá nhiều người, không sao."
Lật Phác Ngọc ôm một cái hộp nhỏ trong ngực, thấp giọng nói: "Đây là đan mà lúc ta luyện đàn hay dùng, ta thấy Tề sư huynh dường như rất thích đánh đàn nên nghĩ huynh có thể sẽ cần. . ."
"Cũng tạ ơn huynh hôm nay đã cứu một nhà chúng ta."
Y thật sự vì cảm tạ Tề Vô Hoặc mới đến.
Sau khi Tề Vô Hoặc đi rồi thì những khách nhân kia rất nhanh cũng nhao nhao rời đi.
Y cảm động không quên ân cứu mạng của Tề Vô Hoặc, suy nghĩ một lúc, người thiếu niên cũng không có bao nhiêu tiền, bởi vì y thấy Tề Vô Hoặc đánh đàn nên lén lúc ôm đàn của mình ra. Nhưng lúc này, y vẫn nhìn xung quanh, nhìn thấy những viên ngoại, hương hiền kia mang theo đồ vật lộng lẫy mà trong tay của mình chỉ là một cổ cầm để luyện tập thật sự có chút không lấy ra được.
Hai tay Tề Vô Hoặc duỗi ra, tiến nhận cây đàn này.
"Như vậy, đa tạ."
"A? A! Ừ, ừ. . ."
Lật Phác Ngọc sửng sốt, sau đó y mới liên tục không ngừng đáp lại, đưa cây đàn này qua, Tề Vô Hoặc ôm đàn.
Những người còn lại thấy vậy thì vội lấy quà của mình ra.
Tề Vô Hoặc không nhận thêm.
Hắn mời Lật Phác Ngọc đi vào uống chén trà, người sau vội vàng lắc đầu.
Tề Vô Hoặc vươn tay đẩy cửa ra, đặt cây đàn xuống, sau đó xoay người lại.
Chắp hời tay với những người kia: "Hôm nay không tiện đãi khách, thật có lỗi."
Hai mắt của thiếu niên trong sáng, bước chân của những người kia theo bản năng dừng lại.
Sau đó hắn đóng cửa lại.
Hắn tìm được hai khúc củi tốt làm môc phi, ngăn cách trong ngoài.
Bên trong hàn mai.
Ngoài cửa lợi dục.
Lúc hắn xoay người, nhấc cổ cầm lên, nhìn thấy lão giả vẫn ngồi dưới cây mai kia, đang pha trà, pha trà ngon, lão ngước mắt nhìn Tề Vô Hoặc, cười hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Tề Vô Hoặc thở ra một hơi, loại thần sắc thanh lãnh an tĩnh kia đã biến mất, thay vào đó chính là phiền não của người thiếu niên.
Những cảm giác trải qua trong mộng mơ hồ, hoàn toàn không thể nào đánh đồng với hiện thực.
Hắn xoa mặt, sau đó đáp: "Dường như ta đã hiểu rõ, vì sao có một số người dù biết cái gì là chính đạo."
"Cũng sẽ nhịn không được mà từ bỏ tu hành, lại đi bàng môn tả đạo, tu ra nguyên khí sớm."
Như Đạm Đài Huyên có thần thông mạnh mẽ như vậy, uy áp tứ phương.
Cũng có thể được các loại lợi ích.
Một cái danh, một cái lơi, có mấy tu hành giả sau khi gặp những thứ này mà vẫn có thể nhẫn nại tháng ngày thanh tu đây?
Lão giả vuốt râu cười to.
Sau đó lão bảo Tề Vô Hoặc cởi hộp kiếm sau lưng xuống cho lão.
Tề Vô Hoặc đưa Huyền Thiết Kiếm Hạp này đến, lão giả gõ gõ, lắc đầu mỉm cười nói:
"Quả nhiên không chỉ là hộp kiếm mà còn là một vật trữ nạp."
"Giấu có chút tinh vi."
Tề Vô Hoặc hỏi: "Lão trượng hiểu pháp bảo sao?"