"Hoàng Tinh?"
Tề Vô Hoặc vô ý thức kéo cái gùi sau lưng, nói: "Những Hoàng Tinh này là các ngươi trồng sao?"
Con hươu hoa kia hạ móng xuống, ủy khuất nói: "Đương nhiên!"
"Trước đó nhân loại các ngươi đã đào sạch tất cả những Hoàng Tinh mà chúng ta đã trồng trên núi! Chúng ta vất vả lắm mới lại trồng lần nữa, thật vất vả lại mọc ra, tại sao các ngươi lại đến!"
Tề Vô Hoặc suy nghĩ một lúc, nói:
"Vậy làm sao có thể chứng minh đây là dược liệu mà các ngươi trồng?"
"Chứ không phải đặc thù trong núi này?"
Con hươu kia nói: "Khẳng định là của chúng ta trồng, chúng ta cũng đánh số kỹ, không tin ngươi cứ xem thử!" Con hươu nhảy hai, ba lần đã từ trên vách đá nhảy xuống, động tác nhẹ nhàng, chỉ Tề Vô Hoặc nhìn.
Quả nhiên mỗi chỗ trồng Hoàng Tinh đều có ký hiệu.
Hoặc hòn đá nhỏ đong đưa, hoặc sau cây giấu hòn đá nhỏ, không chỗ nào bất thường, mà lúc con hươu kia chỉ những chỗ này thì mặt dương dương đắc ý, hoàn toàn khác với những quái vật động một tí ăn thịt người ở yêu quốc mà lúc nhỏ Tề Vô Hoặc chạy nạn rơi vào.
Nguyên thần của hắn nhìn thấy quanh thân của nó có khí thanh linh.
Tề Vô Hoặc hiếu kỳ: "Ngươi là hươu yêu sao?"
Con hươu kia nhấn mạnh: "Là linh hươu!"
"Ai nha, không nên hỏi ta nữa, ngươi xem, đây là chính chúng ta trồng, cho nên ngươi phải trả cho ta!"
Tề Vô Hoặc gật đầu nói: "Do ngươi trồng thì vốn là của ngươi."
Nói xong, quả nhiên hắn cởi gùi xuống lấy Hoàng Tinh bên trong ra.
Con hươu kia đếm ra một phần, sau đó lại chia một phần nhỏ cho Tề Vô Hoặc, nói: "Đây là của ngươi."
"Của ta?"
"Đúng vậy, xem như là thù lao mà ngươi đã giúp chúng ta đào lên."
Con hươu nhỏ kia ra dấu bảo Tề Vô Hoặc dùng vải bọc Hoàng Tinh lại thành một cái bao đặt lên lưng nó, còn phải cột cái nút, lúc này nó mới hài lòng vẫy đuôi đi về phía trước.
Nó nhảy mấy bước, suy nghĩ một lúc rồi quay đầu lại nhìn Tề Vô Hoặc nói:
"Nhưng mà ngươi khá lắm."
"Hôm nay chúng ta có yến hội, ngươi có muốn đi chung không?"
Thiếu niên mặc lam bố y suy nghĩ một lúc, chỉ bản thân cười nói:
"Ta cũng có thể đi sao?"
"Đương nhiên là có thể."
"Yến hội trên núi mà!"
Trong núi bao phủ trong làn áo bạc, một con hươu con nhảy phía trước, thiếu niên mặc lam y, buộc gọn tóc đen, mang gũi, mang giày mộc mạc, giẫm lên tuyết đọng từng bước một đi lên phía trước, tay kéo móc treo gùi, hiếu kỳ: "Nhưng mà ngươi biết nói chuyện là học từ đâu?"
Lộc nhi dương dương đắc ý ngẩng đầu lên, nói: "Đương nhiên ta biết nói chuyện."
"Nhìm đi, ta đã luyện hóa hoành cốt, có thể nói chuyện, dưỡng ra nguyên tinh, hừ hừ, hươu bình thường chỉ có hai mươi năm tuổi thọ nhưng ta lại có thể sống một trăm năm."
Thiếu niên đeo gùi hỏi:
"Sau khi tu hành chỉ có thể sống hơn một trăm năm sao?"
Con hươu kia hừ một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng, tất cả sinh linh đều như con người, đều là loài trường sinh sao?"
Tề Vô Hoặc nghi hoặc: "Loài trường sinh?"
"Con người cũng chỉ có thể sống đến bảy, tám chục tuổi thôi mà."
Ngữ khí của con hươu như thân ngươi ở trong phúc mà không biết phút, trả lời:
"Nhưng sau mười lăm năm hươu chính là hươu già!"
Nó nhảy dựng lên trên một tảng đá, nói:
"Gia gia của ta được đạo sĩ trong con người thu dưỡng, khi đó là núi lửa, đạo sĩ kia ôm gia gia của ta trờ về, gia gia của ta còn bé, đạo sĩ kia chính là lớn như vậy, gia gia của ta lớn lên, có thể đi đi đến đến trong núi, đạo sĩ là như vậy, lúc gia gia của ta già, đạo sĩ đó vẫn như vậy."
"Rất nhiều dã thú trong núi, từ khi sinh ra đến lúc chết đi thì diện mạo của con người cũng không có thay đổi quá nhiều, mạnh mẽ lại có tuổi thọ dài, có được tuổi thọ gấp năm lần chúng ta, đó không phải là loài trường sinh sao?"
Hươu con nghi hoặc không thôi, sau đó nói:
"Ta có thể tu hành đến sống được hơn một trăm tuổi là đã rất lợi hại rồi!"
Tề Vô Hoặc nghe vậy thì suy nghĩ một hồi, cười nói: "Cũng có đạo lý."
Trong lòng hắn thì suy nghĩ, nhìn như vậy thì tuổi thọ, trường sinh thật ra cũng không phải tuyệt đối, đối với hươu năm năm một đời, tu hành đến mức có được cực hạn tuổi thọ của nhân loại là đã có thể sống qua hai mươi đời hươu, được gọi là lão tổ tông.