Sắc giả, lấy thiên mệnh cũng vậy.
Lệnh giả, cầm tiết để triệu người cũng vậy.
Mà thái thượng giả. . .
Không dám nghĩ, không dám nói, không dám niệm.
Thế mà giữa thiên địa này, nguyên khí dường như ngưng tụ rồi chợt phun trào, Thổ Địa Đào thái công chỉ cảm thấy tim đập điên cuồng, bước chân lảo đảo như rơi vào trong nước xoáy, ngẩng đầu có thể thấy thiên địa sáng trong, lại chỉ mơ hồ có thể nghe được hai tiếng nói, một tiếng già nua ôn hòa, một tiếng thiếu niên trong sáng, thì thầm niệm tụng, cuối cùng tiếng nói của lão giả kia từ từ tiêu tán, dường như chỉ là ảo giác của mình.
Duy chỉ có tiếng nói của người thiếu niên trong sáng.
"Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, tất cả ma quỷ, tứ sinh triêm ân."
"Người có đầu siêu, người không đầu thăng, thương thù đao giết, nhảy cầu treo thừng."
"Minh chết ám chết, oan khúc khuất vong, chủ nợ oan gia, binh sĩ lấy mạng."
"Ngộ quỳ trước đài, bát quái sáng lên, đứng khảm mà ra, siêu sinh phương khác."
Tề Vô Hoặc chỉ niệm theo lão giả niệm tụng, lúc hắn đánh đàn, trên dây đàn có thêm một tia lưu quang kim sắc, hắn nhìn thấy trên thân những người bị hại kia, âm khí tán đi, nhìn thấy tướng chết dữ tợn trên thân từng người nam nữ kia đều ở trong kim quang này khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Quần áo trở nên sạch sẽ gọn gàng, vết máu ứ đọng cũng tán đi.
Trên thân tản ra một loại lưu quang màu vàng kim nhàn nhạt.
Cuối cùng dường như bọn họ cũng biết mình sắp rời khỏi, nhìn kim quang nhàn nhạt trên người mình, mang theo sự cảm kích nhìn qua thiếu niên đang đánh đàn, khi Tề Vô Hoặc muốn đứng dậy hoàn lễ thì lại lảo đảo khó mà đứng dậy.
Lão giả vuốt râu bình thản nói: "Chớ nên cậy mạnh."
"Môn khẩu quyết này là ngươi dùng đại tâm nguyện để độ người, tiêu hao nguyên thần mà thành."
"Mặc dù ta giúp ngươi nhưng chính ngươi cũng tiêu hao không nhỏ."
Tề Vô Hoặc gật đầu, ngón tay của hắn đè dây đàn lại, mang theo nụ cười ôn hòa, đưa mắt nhìn những hồn phách kia biến mất rồi hắn mới thu hồi ánh mắt, nói: "Lão trượng, môn khẩu quyết này gọi là gì?"
Lão giả vuốt râu tùy ý nói:
"Vừa rồi mới nghĩ, không có tên gì."
Tề Vô Hoặc nghi ngờ: "Mới nghĩ?"
Lão nhân không đổi sắc mặt cười lớn: "Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi vất vả lắm mới nhớ lại."
"Tuổi tác lớn rồi nên hay quên."
Tề Vô Hoặc nói: "Nếu là nhớ lại, vậy thì cũng phải có tên chứ."
"Quả thật có tên, lão phu vừa mới nhớ ra."
Lão nhân vuốt râu cười nói:
"Đúng, vừa mới nhớ ra."
"Tên đầy đủ chắc là 'Thái Thượng Đạo Quân Thuyết Cứu Khổ Bạt Nan Vãng Sinh Chú Chương'."
Tề Vô Hoặc tự nói: "Chương. . . ?"
Lão nhân cười nói: "Đa phần điển tịch của Đạo môn cũng có chút phân biệt, án lấy có thâm thúy hay không thì ước chừng có thể chia làm Diệu Pháp, Huyền Chương, Ngọc Quyết, Đạo Điển, Chân Kinh, thay đổi theo thứ tự khó, mặc dù nói Chân Kinh là vị cách cao nhất nhưng lại lưu truyền rộng rãi nhất, mặc kệ những cái viết ra tính là cấp độ gì thì đa phần đều sẽ mang danh Chân Kinh.
"Lão phu cũng không cảm thấy khẩu khí của bọn họ lớn."
"Những người viết văn kia, có lẽ cũng hi vọng kẻ đến sau có thể tiến bộ dũng mãnh, nhanh chân hướng về phía trước."
"Thật sự thôi diễn pháp môn căn bản đến cấp độ Chân Kinh mà thôi."
Lão giả đối với cử chỉ này có chút khen ngợi.
Tề Vô Hoặc tự nói mấy chữ này, hắn lại nghĩ đến sở tu linh bảo Cửu U Trường Dạ Khởi Thi Độ Vong Huyền Chương của Đạm Đài Huyên nắm giữ nắm giữ thần thông ngự phong, tự xưng có thể mở pháp mạch một phái cũng thuộc về Huyền Chương, trong lòng của hắn không khỏi tò mò mình học là cái gì, hắn chần chừ một lúc, nghĩ phải hỏi thử, hắn suy nghĩ một lúc thì lại ngậm miệng.
Lão nhân cười nói: "Vô Hoặc có gì muốn hỏi sao?"
Tề Vô Hoặc mím môi.
Cuối cùng hắn vẫn có một chút khí phách của thiếu niên, hạ giọng nhanh chóng hỏi nhỏ: "Vậy ngài dạy ta là gì?"
Lão giả cất tiếng cười to.
Cuối cùng ở trên người thiếu niên tru sát tà tu, độ hóa vong hồn cũng lộ ra vẻ bình thản lão cũng đã nhìn ra được vết tích thuộc về tuổi tác này.
Lão duỗi ngón tay ra, chỉ vào thiếu niên lam sam: "Ngươi đó ngươi, ha ha."
"Nhưng mà dù sao ngươi cũng còn nhỏ tuổi, chuyện trong mộng chỉ xem như luyện tâm, nửa thật nửa giả, cũng không làm được thật."
"Ngươi hỏi ngươi tu là gì sao?"
"Nếu thật sự phải nói."
"Lão phu nói chỉ là chỉ dẫn cho người, truyền cho ngươi cũng không tính là Đạo Tàng hoàn chỉnh."
"Cho nên. . ."