• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân rề rà chưa đến.

Ta không thể làm gì khác hơn là đến tìm ngươi.

Rơi vào trong tai của đạo nhân kia như sấm đánh bình địa, khiến toàn bộ máu trên mặt lão từng chút tán đi, thân thể run nhè nhẹ, bởi vì lão nghe ra trong lời này ẩn chứa thái độ bình đẳng, đừng nói với lão là tên hậu nhân này nhờ vào dư manh của trưởng bối, dù tổ sư của lão ở ba trăm năm trước cũng không có quan hệ tốt với Sơn Thần như vậy.

Đáng ghét. . . Nhân vật như vậy, tại sao lại xuất hiện ở đây. . .

Nếu không có hắn thì hôm nay ta chắc chắn thành công.

Trong lòng đạo nhân thầm hận không thôi.

Lật Phác Ngọc thì đang đờ đẫn, muốn ngẩng đầu nhìn Tề Vô Hoặc bên cạnh mình, lại sợ làm vậy sẽ chọc Sơn Thần buồn bực.

Nhưng y vẫn muốn nhìn!

Nhưng không dám!

Thân thể cũng cứng đờ.

Trong đầu của mọi người ở đây đều trống rỗng, hốt hoảng như rơi vào mộng, toàn bộ đại sảnh như rơi vào sự ngột ngạt.

Cho đến khi tiếng nói của thiếu niên kia vang lên: "Đa tạ."

"Là ta đã chậm trễ. . . Còn phải phiền ngươi đi tìm ta."

Tất nhiên là không có cuộc hẹn uống rượu nào, chỉ là lý do mà Sơn Thần thuận miệng nói mà thôi.

Nhưng mà Tề Vô Hoặc vẫn đáp lại như vậy.

Mãnh hổ cười to.

Trong lúc vô hình có cuồng phong dâng lên, nâng mọi người trong phòng này lên, rất nhanh Lật Dược Lân đã khôi phục lý trí, y cung kính nói:

"Hôm nay có yêu nhân hại người, may mà được Sơn Thần phù hộ, đại hiển thần uy, ngày khác thiện nam nhất định vì ngài lập kim thân thần miếu ở dưới chân núi, năm này qua năm khác, không ngừng cung phụng."

Sơn Thần nói: "Không cần."

"Ta không phải những cái gọi là thần chích nhận các ngươi cung phụng hương hỏa."

"Ta như núi."

"Các ngươi vào núi không bái, gặp ta cũng giống như vậy."

Nói xong Sơn thần nắm cánh tay của Tề Vô Hoặc, lúc đi ra ngoài, con ngươi rũ xuống, liếc mắt nhìn tên đạo sĩ đang cuộn mình kia, đạo nhân cố gắng thu liễm khí tức, giả vờ như đã bỏ mạng, để phòng ngừa mình bị phát hiện nhưng chuyện này đương nhiên là không thể nào, Sơn Thần hỏi: "Xử lý người này thế nào?"

Tề Vô Hoặc nhìn thấy mộc bài mà đạo nhân này thắc bên hông.

Ký ức ngày xưa mơ hồ lại hiện lên, hắn dừng một chút, nói:

"Ta có chuyện muốn hỏi lão."

Sơn Thần gật đầu, bình thản nói:

"Vậy thì trước không giết."

Năm chữ bình thản không có gì lạ nhưng sát khí tung hoành!

Sắc mặc của đạo nhân kia chớp mắt trắng bệch.

Lão muốn xin khoan dung lại nghe được một tiếng mãnh hổ gầm như chấn thiên hám địa, thần hồn cũng lập tức cứng nhắc, dù mạch của lão cũng có thủ đoạn tu hành nguyên thần, có thể chống cự được rất nhiều pháp thuật mê hoặc nhưng vào lúc này lại không có chút tác dụng nào, nguyên thần trực tiếp bị đánh tan, phế tu vi của lão.

"Là tà tu giết người sống, lấy tuổi thọ của người sống để kéo dài tuổi thọ của mình."

"Không thể để hắn sống trên thế giới này."

Sơn Thần nói nhỏ, pháp tướng mãnh hổ chỉ há miệng ra, cuồng phong càn quét, cuốn đạo sĩ kia lai, càng biến càng nhỏ, càng biến càng nhỏ, trực tiếp nuốt vào, nam tử do Sơn Thần biến thành đảo tay áo qua, pháp tướng mãnh hổ sau lưng tán đi như gió, quay đầu về mọi người nói: "Vậy ta sẽ mượn khách nhân đi, quấy rầy nhã hứng của chư vị rồi, thật sự rất có lỗi."

Lật Dược Lân vô cùng cung kính nói: "Lý phải là như vậy, lý phải là như vậy."

Tề Vô Hoặc chắp tay thi lễ với mọi người.

Sau đó mới theo Sơn Thần cất bước về phía trước.

Đi không quá năm bước, mây khói dần lên cao, tiếng gió rít gào, hắn đã được đám mây khói lớn nâng lên, mắt thấy đã đi xa, hắn quay đầu lại, nhìn thấy trạch tử của Lật gia càng ngày càng nhỏ, càng nhỏ càng nhỏ, cuối cùng ngay cả thị trấn có hơn vạn hộ ở cũng giống như trong tranh, người qua người lại trên đường, bước chân vội vàng, Tề Vô Hoặc chợt nhớ lại lúc còn nhỏ.

Hắn ngồi xổm dưới cây liễu lớn ngoài cửa, nhìn đàn kiến vào ban ngày vất vả, đi đi đến đến.

Giờ phút này hắn nghĩ đến, không phải mọi người cũng như thế, không phải mình cũng như thế sao?

Hắn nhất thời ngẩn ngơ.

Thừa không cưỡi gió mà đi, trong chớp mắt đã đến trên núi, mây khói tản ra, gió cũng bình ổn lại.

Tề Vô Hoặc nhận ra, chỗ này chính là nơi mãnh hổ luận đạo lúc trước.

Chỉ là hôm nay không có những linh thú thông hiểu linh tính kia mà là mấy vị lão giả.

Người dẫn đầu mặc trang phũ viên ngoại hơi rộng, đầu đầy tóc bạc, chống quải trường còn cao lớn hơn mình, mặt mũi hiền lành, nụ cười ôn hòa.

Tề Vô Hoặc nghi ngờ nói: "Đây là. . ."

Sơn Thần nói: "Hôm nay vốn nói chuyện phiếm với mấy vị hảo hữu, cảm thấy Lật gia có sát khí, cho nên thuận tiện đi xem thử."

Thổ Địa Tuần Hà Trấn nghi hoặc ngẩng đầu, trong lòng không tin.

Kỳ quái, vừa rồi không phải Sơn Thần nghe đến vị trí của sát khí thì lập tức điều động cuồng phong chạy đi sao?

Như vậy sao có thể là thuận tiện?

Vì sao không dứt khoát nói rõ là đích thân đi cứu người?

Nếu nói thẳng là mình đi cứu người giải tai, chẳng lẽ không phải là một phần đại đại ân tình sao?

Ân tình đưa đến cửa mà để đó không cần sao?

Thật sự là kỳ tai quái vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK