• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà đối với con người thì đâu chỉ mới là cảnh giới [ Tam Tài Toàn ].

Mà đối với phù du sáng sinh chiều chết.

Thì ngay cả tuổi thọ của hươu, trong mắt của chúng đã dài đến mực không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng người thiếu niên trong sáng, lẩm bẩm:

"Tuế nguyệt dài dằng dặc, nhân sinh giữa thiên địa, hưởng thọ trăm năm."

"Nhưng so với thiên địa thì chẳng qua cũng chỉ là phù du mà thôi."

"Sáng sinh chiều chết."

Linh hươu nhảy ở phía trước, nghe được lời nói của người phía sau.

Nó cảm thấy thật kỳ quái.

Người có thể sống bảy, tám chục năm, bảy, tám chục năm đó! Sao có thể nói giống như phù du chứ? Nhưng mà phù du là cái gì?

Người kỳ quái, kỳ quái.

Bất chợt phía trước truyền đến một tiếng cười to: "Ha ha ha, một câu thật hay, so với thiên địa, chẳng qua cũng chỉ là phù du mà thôi, vạn vật sinh giữa thiên địa, lại có ai không phải như vậy."

"Xem ra, con hươu con này đã tìm được khách nhân rất tuyệt vời."

"Bằng hữu, mời vào!"

Tiếng nói phóng khoáng không thôi, chấn động đến rừng cây phía trước đều lay động không ngớt, linh hươu kia nhảy mấy cái rồi từ cây cối chui vào khe hở trong núi rừng, sau đó nó dừng bước, quay đầu, đôi mắt đen láy nhìn Tề Vô Hoặc, dường như là bảo hắn vào.

Thiếu niên nở nụ cười, đưa tay đẩy những cành tùng ngăn trước người ra, khom lưng, cành tùng run run, tuyết rơi xuống lam sam, áo vải sạch sẽ, đồng tử đen bóng như thần tinh, hắn bước vào, nói một câu quấy rầy, rồi ánh mắt của hắn chợt trống trải.

Đay là một vùng đất bằng phẳng bao la, tuyết rơi chưa tan, ở giữa có một mảng lớn lá chuối tây dù mùa đông nhưng vẫn xanh biếc, trên lá chuối tây, bày đầy các loại trái cây và dược vật, trên bệ đá phía trước có một con điếu tình bạch ngạch hổ (câu miêu tả hổ của người xưa).

Nhìn thoáng qua cái thân của nó dài khoảng hơn mười trượng, cá đuôi hững hờ rơi xuống nghoe quẩy, nó đứng dậy, từ mặt đất đến cái trán của nó đã cao bằng với Tề Vô Hoặc, con mắt màu hổ phách mang theo một cảm giác tĩnh mịch nhìn thiếu niên lam sam.

Tề Vô Hoặc gặp mãnh hổ kia thì thân thể theo bản năng hơi căng cứng.

Hắn chợt cảm nhận được khí thanh linh trên thân mãnh hổ thì cảm giác hồi hợp trầm tĩnh lại, mãnh hổ nhìn Tề Vô Hoặc, nó nhận ra người thiếu niên mấy ngày trước cõng lão giả cao thâm mạt trắc kia xuống núi, ngày đó dù nó không có xích lại gần để nghe đạo nhưng lại nghe được từ hổ thú còn lại nhắc đến.

Trong lòng nó cảm thấy quả nhiên không hổ là người được lão giả kia nhìn trúng, có thể nói ra câu nói vừa rồi, nó mở miệng nói chuyện, tiếng nói phóng khoáng:

"Tiểu huynh đệ, ta chính là sơn thần núi này, hôm nay đại yến cuối năm, ngươi đến đúng lúc."

Tề Vô Hoặc chắp tay nói: "Trùng hợp gặp."

Sau đó hắn nhìn cái thanh đồng đỉnh bên cạnh mãnh hổ, hươu con nhảy xuống, cởi cái bao trên lưng nó xuống rồi đồ toàn bộ Hoàng Tinh vào trong đỉnh.

Sau khi hươu con lui xuống, từng con vượn leo đến.

Mang các loại trái cây to mọng bỏ vào trong cái đỉnh kia.

Sau đó là hồ ly ngậm linh thảo đến, bạch xà mang theo nhân sâm, toàn bộ đều bỏ vào trong đó, dưới ánh mắt nhắc nhỏ của hươu con, hắn cũng lấy Hoàng Tinh ở trong gùi bỏ vào.

Lúc mãnh hổ nói chuyện cũng mang theo tiếng hổ gầm trầm thấp, nói:

"Đây là bảo vật của ta."

"Cuối năm một hội, bỏ rất nhiều linh quả vào trong đó, luyện linh dịch để uống, có thể kéo dài một năm tuổi thọ, tôi luyện thể phách, tinh thuần nguyên tinh, rất có ích cho chuyện tu hành, ta dùng cái này mà trở thành sơn quân."

"Cuối năm tụ lại, lấy thành linh dịch."

"Ba năm một hội, lấy luận đạo pháp."

Tề Vô Hoặc hỏi: "Tinh thuần nguyên tinh?"

Mãnh hổ gật đầu, tinh quái bên cạnh cũng không biết hàm nghĩa hai chữ nguyên tinh, nó cũng chỉ tùy ý nói ra, thấy phản ứng của Tề Vô Hoặc dường như là biết, thế là nó cười hỏi: "Quân biết pháp môn nguyên tinh không?"

Tề Vô Hoặc lắc đầu nói:

"Không biết pháp môn, chỉ là biết nguyên tinh."

Mãnh hổ khẽ vuốt cằm.

Sau đó lại nói:

"Như vậy, quân có nguyện ý nghe đạo của ta không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK