Lão giả nhìn Tề Vô Hoặc từ trên xuống dưới.
Cuối cùng mỉm cười gật đầu, nói: "Tốt."
"Ta đã từng thấy không ít người tu hành, tư chất của ngươi cũng không tính là tốt bao nhiêu nhưng ngộ tính thì rất tốt."
"Nhưng mà pháp môn nguyên tinh, nếu dùng công phu mài nước sẽ không thể tu hành nhanh như vậy."
"Nói xem, ngươi đã gặp chuyên gì?"
Thế là Tề Vô Hoặc đã kể lại lúc mình lên núi gặp Sơn Thần mãnh hổ kia rồi lại nói ra pháp môn khai luyện nguyên tinh mà hắn đã được mãnh hổ truyền thụ, lão giả vuốt râu nói: "Thì ra là vậy. . . Là được pháp môn luyện nguyên tinh này."
"Ngươi có thể từ trong pháp môn này mà minh ngộ quyết khiếu tu hành giữa hữu vi vô vi, không tệ."
Lão giả nhìn Tề Vô Hoặc, cười nói: "Nhưng mà pháp môn luyện hóa nguyên tinh này quá căn bản, cũng thuộc về năm đó sáng lập."
"Bây giờ nhìn lại luôn có chỗ không thích hợp."
Tề Vô Hoặc nghi ngờ hỏi: "Năm đó sáng lập? Nhưng đây hình như là Đạo Tổ. . ."
Lão giả cười lớn: "Không phải tất cả công pháp kí tên Đạo Tổ đều là do Đạo Tổ viết."
"Nếu không thì thiên hạ nhiều pháp môn như vậy, chẳng phải sẽ mệt chết hắn rồi sao?"
"Đến đến đến, ngươi qua đây, lão phu nói với ngươi một chút."
Lão giả gọi Tề Vô Hoặc đến, bảo hắn ngồi bên cạnh rồi lại giảng giải kỹ càng nguyên tinh pháp này lại một lần, so sánh với năm trăm năm lĩnh ngộ của Sơn Thần mãnh hổ kia thì càng khác hơn, lại so sánh hai bên, lời của lão giả, đâu ra đó, càng ngắn gọn hơn, mà pháp môn luyện hóa của mãnh hổ dường như đạt được từ rất lâu trước kia, lúc đầu lĩnh ngộ không đủ, bây giờ nhìn lại, có không ít vấn đề.
Sau khi giảng xong, lão nhân vuốt râu khoát tay nói: "Đây là pháp môn cơ duyên của con hổ kia, chẳng qua là lão phu cảm thấy thú vị nên muốn nói với ngươi mà thôi."
"Cũng không phải ta truyền cho ngươi."
"Không tính nuốt lời."
Lời còn chưa nói hết, ngay cả lão giả cũng tự cảm thấy buồn cười, lắc đầu cười lên.
Chỉ vào những lâm sản kia: "Trong đó có các loại dược liệu như nhân sâm, Hoàng Tinh, mặc dù nói không thể ỷ vào ngoại vật lâu dài nhưng bây giờ ngươi ở thời điểm đặt nền móng, cũng có thể ăn một chút, bây giờ ngươi chỉ mang hạt giống tam hoa trồng xuống, hao phí chút tuổi tác, đến một ngày Tam Tài Toàn, lại tinh cùng khí hợp, luôn có thể tu ra được một số thứ."
Tề Vô Hoặc nhìn xuống những lâm sản kia, như có lời muốn nói.
Lão giả vuốt râu cười nói: "Muốn nói điều gì, nói đi."
Tề Vô Hoặc chắp tay nói: ". . . Liên quan đến sai lầm và cải tu chi pháp của thiên pháp môn nguyên tinh này, ta có thể nói cho vị Sơn Thần kia không. . ."
Lão giả tùy ý nói:
"Ta đã nói, bản pháp môn này là do mãnh hổ kia tìm được."
"Không phải ta truyền cho ngươi mà lão phu chỉ giảng giải thôi, ngươi muốn làm sao thì tự ngươi xử lý là được."
Tề Vô Hoặc chắp tay cúi đầu thật sâu.
Ngay lập tức, hắn cầm thanh kiếm hộ thân, quay người vén rèm lên, lão nhân cười gọi hắn hỏi: "Bây giờ đi liền sao?"
"Vâng."
"Khi nào trở về?"
Tề Vô Hoặc liếc mắt nhìn bên ngoài, giảng pháp đến bây giờ thì sắc trời đã u ám, hồi đáp:
"Sau khi chuyển cáo xong sẽ lập tức trở về."
Lão giả cười nói: "Vậy thì làm cơm trước đã."
. . .
Tề Vô Hoặc làm đồ ăn đêm cho lão giả xong rồi mới đi lên núi.
Mãnh hổ đang ở trên núi uống rượu thưởng trăng, dùng trăng dưỡng thần, xung quanh cũng không có bao nhiêu linh thú đi theo, cũng có vẻ vắng vẻ trầm tĩnh.
Từ khi nó tu hành đến nay đã hơn năm trăm năm.
Nguyên tinh và nguyên khí đã đến cảnh giới rất cao, nó đã sớm ở ba trăm năm trước [ tinh cùng khí hợp ], tu ra Tiên Thiên Nhất Khí.
Sau đó lại tu luyện ba trăm năm, chưa từng lười biến một ngày.
Nếu nó nguyện ý sẽ tự có pháp môn bước vào cảnh giới tiếp theo, hoặc là thôn nguyệt ẩm lộ, cử hà mà bay; hoặc là khai mồi Luyện Khí, ngưng tụ Địa Sát; Hay là trực tiếp nuốt phù lục Sơn Thần, hoàn toàn kết nối với địa mạch, hóa thành Địa Chích.
Kém nhất thì cũng tìm cách đi cầu một đạo phù chiếu của Thiên Đế, lại lăn lộn thế sự theo nước chảy.
Đều có thể ngạo khiếu một phương.
Nhưng mà, không thể, không thể. . .
Mãnh hổ nằm sấp ở đây, chém ra rất nhiều tạp niệm trong lòng.
Từ lúc nhỏ nó có cơ duyên thấy được tu hành đại đạo nên đã hạ quyết tâm, muốn dùng căn cơ đại đạo chân chính bước vào một bước kia.
[ Luyện Tinh ] [ Hóa Khí ].
Tu hành đến tận đây, có thể xưng Chân Nhân.
Mà cảnh giới của nó đã hoàn thành bước kế tiếp.
Nguyên tinh, nguyên khí hợp làm khí, là đại dược.
Nó hao phí trọn vẹn mấy trăm năm công phu, rèn luyện từng âm chất của đại dược sạch sẽ, hóa thành thuần dương.
Đây chính là quá trình [ Luyện Khí ].
Tiến thêm một bước, thuần dương chi khí và nguyên thần tương hợp chính là giai đoạn tu hành [ Hoàn Thần ].
Cảnh giới như vậy, Đạo gia gọi là Dương Thần.
Nhưng Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Đã không phải phàm tục.