Ngón tay của Tề Vô Hoặc đánh đàn.
Tiếng đàn của hắn là từ trong mộng cảnh, sau khi hắn quen biết với Sơn Thần Quỳnh Ngọc mới từ từ đi vào cảnh giới thượng giai.
Mà sau khi hắn trải qua mấy chục năm lên xuống trong mộng, lại ở Lật gia hiểu được lý lẽ trong mộng như mộng không phải mộng, trên cấp độ hắn lại tiến thêm một bước, trong tiếng đàn của hắn dường như có ẩn chứa cảm ngộ cả đời của vị Vô Hoặc phu tử kia, có thể khiến trong lòng của người khác cộng minh, người còn trẻ thì thấy hăng hái, người tuổi già thì thấy tình đời lên xuống, chạm đến bản tâm.
Bây giờ dù là những u hồn này bị linh bảo Cửu U Trường Dạ Khởi Thi Độ Vong Huyền Chương nghịch dùng mà luyện hóa cũng mơ hồ bị chạm đến.
Sự điên cuồng ban đầu của u hồn dường như hơi yếu đi một chút.
Nhưng cũng chỉ là vậy mà thôi.
Trong sân vẫn còn âm khí lưu chuyển, trận trận âm phong, ánh nắng cũng không xuyên qua được, khí tức trên thân của những u hồn kia phập phồng bất định, Tề Vô Hoặc dùng nguyên thần nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy sự giãy dụa trên mặt của bọn họ, thế nhưng bất kể Tề Vô Hoặc đánh đàn thế nào, toàn tâm toàn ý thế nào thì cũng không thể nào bình phục tâm cảnh của bọn họ.
Thiếu niên mím mím môi, vẫn cẩn thận đánh đàn.
Lão giả mỉm cười lắc đầu.
Lúc trước hắn vô tâm lại có thể tạo thành thần thông.
Bây giờ càng dụng tâm hơn, lại không chỗ hữu dụng.
Lão vuốt râu cười nói: "Không cần căng thẳng như vậy, căng thẳng thì ngay cả viết chữ ngươi cũng rất khó viết xong, làm sao có thể đánh đàn chứ?"
"Đàn chính là tiếng của tâm."
"Tâm giả, tính vậy, thần cũng vậy."
"Lúc đánh đàn, vốn là phải có nguyên thần tham dự, đây là chuyện tự nhiên như vậy, ngươi tận lực vận chuyển nguyên thần, lại làm mất đi diệu dụng."
"Vô Hoặc à, chú ý."
"Tâm ý yên ổn, khí cùng thần hợp, mặc kệ tự nhiên, không thêm dẫn đạo."
"Là cái gọi là [ miên miên nhược tồn, dụng chi bất cần ].
"Cái gọi là tiếng đàn, cái gọi là thần thông, đêu không hơn gì điểm này."
Tề Vô Hoặc vốn thầm nghĩ nhất định phải độ hóa những u hồn này, thân thể cũng vô ý thức mà căng thẳng, lời nói của lão giả ôn hòa, hắn cũng chậm rãi không còn cố chấp như vậy nữa, ngón tay đè dây đàn lại, tiếng đàn vang lên tự nhiên uyển chuyển hơn mấy phần, tâm thần của hắn cũng chầm chậm thoải mái, hắn chợt hỏi: "Lão trượng cũng hiểu được tiếng đàn sao?"
"Đàn? Không hiểu."
Lão giả vuốt râu cười đáp: "Lời ta nói với ngươi."
"Là đạo."
Tề Vô Hoặc cười đáp lại, lúc hắn đánh đàn đã dựa theo chỉ điểm của lão giả, chợt có chỗ sai lầm thì lão giả lập tức thuận miệng nói ra, nhưng mỗi lần lão giả chỉ điểm cũng không phải loại đàn sai trên cẩm phổ mà là có hợp ở tâm, hợp ở thần hay không.
Từ từ tiếng đàn của Tề Vô Hoặc cũng không còn câu nệ ở trên cầm phổ mà càng ung dung hơn.
Lão giả nói lão không hiểu đàn nhưng dưới sự chỉ điểm của lão thì Tề Vô Hoặc lại cảm thấy mình càng trôi chảy hơn.
Bảy mươi năm Hoàng Lương nhất mộng, có ba ngàn cầm phổ, thập phương nhạc lý.
Bây giờ hội tụ thành một.
Xem thiên kiếm sau đó thức khí, thao ngàn khúc sau đó hiểu âm thanh.
Thần sắc của Tề Vô Hoặc ôn hòa yên tĩnh.
Tiếng đàn đi xa, sự oán giận và điên cuồng trên mặt những u hồn kia từ từ tán đi, âm phong từ từ bình ổn lại, bọn họ lại hiện ra diện mục vốn có, hoặc là nữ tử trẻ tuổi, mặt mày thanh tú, trên cổ có vết hằn của dây thừng; hoặc là thanh niên khôi ngô, trên người có vết tích đao kiếm đâm thủng, thậm chí còn có một u hồn ngay cả đầu của mình cũng không có, chỉ còn lại thân thể không đầu.
Bàn tay của Tề Vô Hoặc đặt trên dây đàn, tiếng đàn dần dần dừng lại, chỉ còn lại chút dư âm.
"Đây là. . ."
Tiếng đàn tán đi oán khí trên thân của những u hồn quỷ vật này, để bọn họ từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường.
Nhưng mà những thảm trạng này vẫn khiến Tề Vô Hoặc hơi ngước mắt.
Lão giả đang pha trà, lắc đầu nói: "Xem ra đều là hồn phách chết oan, không biết là có mấy người nhận vàng của tà tu kia, sau đó bị hắn dùng pháp thuật ám hại."
Sau khi khôi phục thần trí.
Vị thiếu nữ thanh tú kia chợt đờ đẫn ngỡ ngàng, nói: "Ta, sao ta lại ở chỗ này?"
"Mẹ. . . Mẹ ta đâu?"
Nàng thấy kinh nhìn quanh hai bên, vội nói:
"Đạo trưởng tốt bụng kia rõ ràng cho ta ba lượng vàng, bệnh của mẹ ta có thể cứu, nhưng vì sao ta lại ở đây?"
"Ta phải tìm người chữa bệnh cho mẹ ta!"
"Vàng của ta đâu?"
"Vàng đâu? !"
Nàng thất kinh tìm trên người, thần sắc sốt ruột, sắc mặt trong suốt vốn tái nhợt xuất hiện vẻ lo lắng, trong mắt xuất hiện nước mắt.
! ! !