• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng đàn du dương.

Trong nhà Lật gia, sắc mặt của vị giáo tập tiên sinh trước đó nghe đệ tử đánh đàn với vẻ mặt sầu khổ cũng nhu hòa hơn, thiếu niên lam sam khẽ gảy đàn, mới lên tay thì khí quyển đã trải rộng ra, không giống với phàm tục, sắc mặt của những người khác trong phòng cũng thay đổi, những người thiếu niên kia yên tĩnh lại, mà người lớn tuổi thì dừng trò chuyện, hoặc nghiêm túc yên lặng nghe, hoặc nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu lắc não.

Thiếu niên lam sam kia ngồi ngay ngắn đánh đàn, tròng mắt yên tĩnh, tiếng đàn du dương.

Người nhỏ tuổi nhắm mắt lại, dường như đã thấy mình thi cử thành công, đắc chí vừa lòng.

Người lớn tuổi buồn bã ủ rũ, dường như nhìn thấy thế gian muôn màu, nhìn thấy những khó khăn mình đã gặp.

Lật Nhất Tiên thì nhớ lại những chuyện đã trải qua ở kinh thành, trong nhất thời bị say mê.

Trong phòng đắm chìm vào trong tiếng đàn, đạo nhân ở ngoài phòng chỉ cảm thấy bước chân nâng lên, đi vào cũng không được, không đi vào cũng không được, một đôi lông mày rối bời đã hoàn toàn rối rắm, lão chỉ muốn đến 'mua chút' tuổi thọ nhưng lại không ngờ, trong người một nhà mà mình đã chọn này, lại có cao nhân như vậy.

Lão suy nghĩ một lúc rồi đưa tay vỗ ót.

Há mồm phun ra một ngụm hắc phong, bao phủ toàn bộ Lật gia lại.

Sau đó có U Minh quỷ vật hiện ra, chúng nó cũng mặt y phục màu vàng, từ phần eo trở lên thì rõ ràng, chỉ có gương mặt của nó là hoàn toàn mơ hồ, mà từ phần eo trở xuống thì hoàn toàn trong suốt, trong tay hoặc cầm xiềng xích, hoặc mang theo đao kiếm, muốn cùng nhau tiến lên, bản tính của chúng đều đã bị mê mẩn.

Đao nhân kia đưa tay chỉ về phía trước, nói: "Đi, mang hồn phách trong phòng này câu về!"

"Ai câu một hồn phách về thì đạo gia sẽ xóa tên cho các ngươi, ta sẽ thả các ngươi trở về thiên địa, đi U Minh xin âm thọ."

"Cho dù không thể sống tạm nhưng ít nhất cũng có thể không còn bị điều động."

Những quỷ vật này trong chốc lát cổ động âm phong lên, đánh vào trong viện, trong nhất thời từng cơn âm phong nổi lên, tất nhiên thường nhân đi vào sẽ cảm thấy lạnh cả sống lưng, toàn thân cứng nhắc, dương khí đều bị bức bách nhưng những quỷ tài bước vào trong sân thì động tác đã bắt đầu đình trệ.

Tiến lên trước mười bước thì sát khí đã tán loạn.

Tiến một trăm hai mươi bước.

Tiếng đàn bên tai.

Nghe tiếng đàn, như qua một đời ta.

Tiếng đàn ẩn chứa cảm giác là mộng mà không phải mộng trong Hoàng Lương nhất mộng, Tề Vô Hoặc lại vô ý thức dùng nguyên thần thôi động, rơi vào trong tai của những quỷ vật này, hiệu quả càng mạnh hơn, gương mặt mơ hồ của rất nhiều quỷ vật đều từ từ hiện ra ngũ quan, hoặc là nữ tử thanh tú đẹp đẽ, hoặc là nam nhân uy vũ thô cuồng, cũng có lão giả, không phải trường hợp cá biệt, vậy mà dường như bị tiếng đàn ẩn chứa nguyên thần và ý cảnh đánh thức linh tính bị pháp thuật thần thông che đậy.

Sắc mặt của đạo nhân kia đột biến, vội dùng tay áo quét qua.

Ống tay áo kia, quanh đi quẩn lại, như hóa thành một cái túi lớn, hắc phong ngược dòng, trực tiếp kéo toàn bộ hơn mười quỷ vật trở về, mà đạo sĩ thì vuốt chòm râu dê rừng của mình, khóe mắt cũng đang giật: "Chỉ dựa vào đánh đàn đã xém chút siêu độ toàn bộ hơn mười con quỷ của ta, đây là Phật gia hay là Đạo gia?"

"Nguyên thần mạnh mẽ như vậy, lại có lĩnh ngộ như vậy."

"Là loại từng nhập thế kia!"

"Là Chân Nhân của nhà nào ở đây sao?"

"Trong pháp mạch có thủ đoạn như vậy."

"Là Phương Tiên Đạo? Hay là Lâu Quan Đạo?"

"Tiểu Thừa Phật pháp trước độ ta, lại độ người?"

"Cũng không đến mức thật sự có quỷ sai Vô Thường ở chỗ này uống trà chứ? Ngoan ngoãn--"

Đạo nhân dạo bước tới tới lui lui, cắn răng: "Mặc kệ, nếu không lấy âm thọ về được thì ta cũng khó sống, đằng nào cũng chết, bất kể là Chân Nhân nhà nào ở đây, ta cũng phải bái kiến rồi nói sau." Lúc này, lão bấm một pháp quyết, thân thể biến mất, đi về phía trước vài bước, vừa quay đầu lại nhìn thấy vạt áo còn ở bên ngoài, không thể biến mất, rơi vào không trung.

Đạo Sĩ lắc đầu tự giễu nói: "Chà, một trăm ba mươi tuổi rồi, vẫn còn nhát gan."

"Còn chưa biết có phải Chân Nhân hay không mà."

"Đã sợ tới mức ngay cả pháp thuật cũng không thể dùng tốt."

"Tu hành. . ."

Lão đưa tay phải ra bắt lấy vạt áo, dùng sức túm mấy lần.

Trong mắt người ngoài thì giống như nhìn thấy miếng vải treo giữa không trung run mấy lần, sau đó dường như bị kéo thẳng, một cái vèo đã bị kéo đến một nơi khác, lại nhìn không thấy, đạo nhân kia dùng sức quá mạnh, nhào về phía trước mấy bước, sau khi đặt chân vững vàng thì lão bỏ vạc áo xuống, vỗ tay, cười đắc ý nói: "Ô, xong rồi!"

Sau đó lão đưa tay sửa sang lại y quan, sửa sang lại ống tay áo.

Dáng vẻ của lão lại thật sự giống như một đạo sĩ du phương.

Rồi lão mới nghênh ngang đi vào trong.

Vượt qua bình phong bằng đá, đường hẹp, có mọi người tới tới đi đi, lại đều như không thấy lão, có tai như điếc, lão còn lấy điểm tâm trên bàn của đầu bếp bên cạnh ăn rồi mới đến phía trước đại sảnh, lúc này lão mới khẩn trương, sửa sang y quan, tay phải điểm lên ống tay áo một cái, một điểm ánh sáng từ trong tay áo bay ra ngoài, càng bay càng lớn, cuối cùng hóa thành một tấm bái thiếp, hai tay buông xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK