Mới gõ vài cái lên cửa thì cánh cửa lớn toàn màu đen đã được mở ra.
Hôm nay có khách nhân đến, cánh cửa này vốn chỉ khép hờ, chuẩn bị mở ra, một nam nhân trung niên thân cao hơn sáu thước, bờ vai rộng lớn kéo cửa ra, lau mồ hôi đổ ra vì chạy nhanh ra, đầu tiên y chấp tay, nói: "Thật có lỗi, thật có lỗ, vừa mới giúp chuyển một vạc dưa chua, không ở đây mở cửa đã khiến tiểu tiên sinh chờ lâu ở đây rồi."
Đầu tiên y mở cửa ra, bên cạnh còn có cái bàn, trên bàn có đủ bút mực giấy nghiên.
Trên giấy đã viết vài dòng, đều là tên khách nhân và đồ vật mang đến, đều là những thứ quý giá, có cái là lăng la phủ thành, cũng có rất nhiều Kim Phượng tiên hiếm thấy, đây là văn phòng tứ bảo thượng thừa mà đám văn nhân nhã khách ưa thích, giá cả đắt đỏ.
Nam nhân trung niên kia ngồi xuống, hỏi tên họ của Tề Vô Hoặc, nhìn lâm sản mà thiếu niên mang theo, cười nói:
"Tốt, làm phiền tiểu tiên sinh rồi. . . Lâm sản bây giờ rất hiếm thấy đấy."
"Lão gia phu nhân, có lộc ăn rồi."
"Không biết những người làm công như chúng ta có thể chia chút lơi nhuận để ăn hay không đây."
Y cười rồi ghi chép lại, sau đó lấy một phong thư đã dùng giấy đỏ gói lại, nhìn hình dáng của nó, bên trong ít nhất cũng có năm mươi hai đồng tiền lớn, có thể mua được bảy cân thịt heo, hoặc là năm cây bút lông tốt, hay là một thỏi mực tốt thượng thừa, xem như không ít, nam nhân trung niên cười nói: "Chỉ là mời khách nhân đến ăn chút cơm rau dưa, không phải vơ vét của cải nên có qua có lại mới là bình thường."
"Nhưng mà những lâm sản này của tiểu tiên sinh có được cũng không dễ đâu."
Đã có tiếng bước chân vang lên.
"Tề sư huynh đâu? Có phải Tề sư huynh đến không? !"
Lật Phác Ngọc mặc một thân y phục mới, vội vàng chạy ra, từ sau khi bái kiến Tề Vô Hoặc lần trước, bị hắn vô tình phát ra nguyên thần chấn nhiếp thì không hiểu sao Lật Phác Ngọc lại có một loại cảm giác kính sợ với Tề Vô Hoặc, sáng sớm hôm nay y đã chờ ở bên trong, khi nghe tiếng trò chuyện bên ngoài thì lập tức chạy nhanh ra.
Lúc gặp lại Tề Vô Hoặc thì y cảm thấy chẳng qua là một người có khí tức ôn hòa trong suốt nhưng không còn cảm giác áp bách vô hình như trước nữa.
Lật Phác Ngọc cũng chẳng biết tại sao mình lại âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.
Tề Vô Hoặc nói: "Lật huynh."
Lật Phác Ngọc nó: "Gọi Lật huynh cái gì, gọi ta Phác Ngọc là được rồi, nào, không nên đứng ở đây."
"Lý thúc, những vật này làm phiền thúc, nào, Tề sư huynh, gia phụ nghe nói huynh muốn đến thì cũng rất vui, chờ huynh lâu lắm rồi."
Lật Phác Ngọc cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, nắm chặt cánh tay của Tề Vô Hoặc, bước nhanh vào trong, dẫn đầu đi vào một bức bình phong bằng đá, trên đó viết một chữ phúc, lại đi vòng qua, là có một lối đi nhỏ hơi hẹp, vào trong nữa thì tầm nhìn đã rộng hơn, phụ thân Lật Phác Ngọc Lật Dược Lân là một người trung niên có vẻ mặt hiền lành, so với viên ngoại có tiền thì càng giống lão nông dân sống qua ngày hơn.
Dường như Lật Dược Lân hao tâm tổn sức quá độ nên đã có rất nhiều tóc bạc.
Sau khi Tề Vô Hoặc kiến lễ, thái độ của Lật Dược Lân hiền lành, có chút thân thiết, chỉ quan tâm hàng huyên chút chuyện sinh hoạt thường ngày.
Còn nói con của mình không có tiền đồ gì, còn phải nhờ Vô Hoặc chiếu cố nhiều hơn vân vân.
Tề Vô Hoặc nói: "Lật. . "
Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Ý ta muốn nói là, Phác Ngọc thiên tư thông minh, đương nhiên sẽ cát nhân thiên tướng."
Lật Dược Lân cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Nó có mấy phân lượng, ta còn không biết sao?"
Sắc mặt Lật Phác Ngọc cứng nhắc.
Ngay trước mặt ngoại nhân nói xấu nhi tử.
Cha, ngài thật sự là cha ruột!
Lật Dược Lân không quản sắc mặt của nhi tử sắp không kiềm chế được, từ trong tay áo rộng lấy ra một phong bạc, nắm tay Tề Vô Hoặc, cười ha hả nói: "A. . . Còn một tháng nữa là tết, thật ra bây giờ cũng miễn miễn cưỡng cưỡng xem như đến nhà chúc tết, sau tết, nhà chúng ta phải đến phủ thành, hôm nay đúng lúc, đưa tiền mừng tuổi năm nay cho ngươi."
"Không nhiều, đi mua một ít thịt ăn, nhìn ngươi đi, gầy như vậy."
"Nhắc đến thì Vô Hoặc ngươi cũng đã mười bốn tuổi, năm sau chính là mười lăm, có vừa ý cô nương nào chưa, có thể nói một chút. . ."
Lật Phác Ngọc tê cả da đầu.
"Cha, chúng ta đi tìm nhị thúc trước!"
"Cha, người uống trà đi!"
"Cha, cáo từ!"
Lật Phác Ngọc kéo tay Tề Vô Hoặc đi nhanh, vòng qua hai viện tử mới buông ra, y thở phào nhẹ nhỏm, nói xin lỗi:
"Xấu hổ rồi, Tề sư huynh. lão cha nhà ta chính là như vậy."
"Mặc dù trên chuyện lớn nói một không hai nhưng phương diện sinh hoạt lại nát miệng như vậy."
"Thích giảng đại đạo lý."
Nhị thúc của Lật Phác Ngọc là một nam tử hơi trẻ tuổi, chỉ là dường như y đã ở bên ngoài bôn ba rất lâu nên trên mặt có vẻ gian nan vất vả, nghe nói hành thương bên ngoài, vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, năm nay kiếm được nhiều tiền nên về quê, dự định dàn xếp lại, lúc Lật Phác Ngọc dẫn Tề Vô Hoặc đến thì vị phú hào tân tấn này đang ngồi một mình trên ghế gỗ, dưới ánh mặt trời, nghiêng người dựa vào, trên mặt bàn bên cạnh đặt một bình rượu cổ dài, tự rót tự uống, có vẻ hơi lười nhác chán nản.
Chỉ có lúc y nhìn thấy Lật Phác Ngọc mới hơi mở mắt ra cười nói:
"Phác Ngọc đến rồi sao?"
"Nhị thúc, thúc không được uống nữa, sao mà giữa ban ngày cứ uống như vậy chứ?"
Lật Phác Ngọc giành lấy chén rượu của Nhị thúc Lật Nhất Tiên, sau đó nói: "Đây là sư huynh của ta. . . Tề Vô Hoặc."
"Huynh ấy khá hứng thú với phong cảnh ở kinh thành, Nhị thúc không phải là du thương trong kinh thành sao, kể xem kinh thành thế nào đi."