• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đã từng trải qua đói kém nên luôn vô ý thức thu gom lại các vật có thể dùng được để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, Tề Vô Hoặc kiểm tra tiểu bảo khố của mình.

Sau đó hắn đẩy ra nửa cái xe đẩy, phía dưới là một khối đá mài.

Hắn lại dùng sức đẩy khối đá mài ra, phía dưới là một cái động hình tròn, ở giữa có treo một sợi tơ, Tề Vô Hoặc phun một ngụm khí, kéo sợi dây lên, nhà kho vốn đã có mấy phần âm lãnh trong chốc lát lại càng lạnh hơn, một tia hàn quang lóe lên.

Đó là một thanh kiếm.

Kiếm của phủ binh.

Năm đó thiên tai, cuối cùng ngay cả quân đội cũng bất ngờ làm phản, trên đường đến đay hắn bị cuốn theo, nên hắn cũng tìm kiếm một thanh kiếm, một cây chủy thủ, ở thời điểm như vậy, không có lợi khí hộ thân, hắn rất khó sống đến đây.

Lấy thanh kiếm này ra, ngón tay của Tề Vô Hoặc lướt nhẹ qua thân kiếm, hắn cảm nhận hàn ý của thân kiếm, trong lòng yên ổn, hắn có một loại cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc là trong mộng, thời niên thiếu hắn du học thiên hạ, đã từng học kiếm thuật.

Mà xa lạ là bởi vì dù sau đây cũng chỉ là chuyện trong mộng.

Cầm kiếm, đẩy đá mài lại.

Tề Vô Hoặc đứng ở trong sân, thanh kiếm này đối với hắn vốn hơi nặng nề không thể nào dễ dàng vung vẩy, nhưng giời phút này hắn cầm trong tay lại vừa đúng.

Bản thân hắn giờ phút này đã có thể phát huy được sức lực, ước chừng giống như là lúc hắn mười sáu mười bảy tuổi trong mộng, bàn tay Tề Vô Hoặc nắm chuôi kiếm, cổ tay hơi dùng sức, trường kiếm quét ngang qua, phát ra một tiếng vù.

Kiếm thuật, hay nói cách khác là võ công.

Ngoại trừ sức chiến đấu, sát thương ra thì cũng có một phần rèn luyện thân thể, chỉ có thân thể mạnh mẽ mới có thể phát huy ra hiệu quả sát hương của kiếm thuật.

Mặc dù nói không hoàn toàn tương xứng với trình tự thuần hóa nguyên tinh.

Nhưng bộ phận nhập môn của nó trải qua Tề Vô Hoặc nghiệm chứng vẫn có hiệu quả rèn luyện thân thể, Tề Vô Hoặc cầm kiếm, tư thế cân đối, tốc độ thi triển từng kiếm chiêu chậm chạp, lôi kéo gân cốt, rèn luyện khí huyết.

Mà nguyên khí là khí huyết hòa hợp.

Đi kèm với huyết nhục, hắn có thể cảm nhận được tốc độ nguyên khí lưu chuyển trong huyết nhục từ từ tăng lên, tản ra ấm áp.

Đây đại biêt cho rèn luyện nguyên tinh nhanh hơn một chút.

Nguyên tinh, nguyên khí, nguyên thần.

Tu luyện ba cái viên mãn thì có thể vào đại đạo.

Tề Vô Hoặc cụp mắt, nhớ lại những chuyện đã trải qua trong mộng, tuế nguyệt trôi qua, hồng trần phồn hoa còn ta già nua thì động tác của hắn càng bình thản, sau khi hắn thi triển qua ba mươi lần, mồ hôi đổ đầy người, trong giữa mùa đông này mà trên người hắn mơ hồ bốc lên chút hơi nóng.

Bất chợt bước chân của hắn đạp đất, vận sức từ eo, trường kiếm vốn đang chậm rãi chợt tăng tốc, xé rách không khí, phát ra âm thanh trầm muộn, lưu lại một đạo hàn quang, thanh thế hơi dọa người.

Kiếm dừng lại.

Gió nổi lên.

Hơi thở của Tề Vô Hoặc nháy mắt thu liễm lại như rùa hạc.

Hắn luyện kiếm thuật trong mộng lần nữa, một là hi vọng có thể từ phương diện này tìm được khả năng tăng tốc rèn luyện nguyên tinh, một phương diện khác là hắn muốn cho mình một thủ đoạn phòng thân.

Muốn tìm trường sinh thì cần phải có pháp môn bảo vệ.

Mà mình cầu là đại đạo.

Tìm chính là trường sinh.

Phải dưỡng ra được toàn tinh, toàn khí, toàn thần mới chịu đi bước kế tiếp, trước lúc này, hắn không có thủ đoạn pháp môn gì, kiếm thuật là thuận tiện nhất, cũng là đơn giản nhất.

Thiếu niên chầm chậm thở ra một hơi.

Nguyên thần khổng lồ ngự khí hành tẩu trong huyết nhục toàn thân.

Thân thể nhỏ bé run rẩy, tán đi mỏi mệt.

Hắn mở to mắt, chầm chậm thở ra một hơi, tay phải của hắn cầm chuôi kiếm, mu bàn tay trái của hắn đặt sau lưng, tóc đen rủ xuống thái dương, một đóa hoa rơi lên thân kiếm.

Nhìn hoa nở hoa tàn như nhìn cả đời ta.

Trong mắt Tề Vô Hoặc bình tĩnh kiên định.

Run tán hoa rơi.

"Nên cầu, đại đạo."

. . . . . . . . .

Gia trạch của Lật gia.

Sau khi Lật Phác Ngọc mời Tề Vô Hoặc, về đến nhà y mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tất nhiền là tùy ý đi chơi, dù sau y cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, vốn là y muốn đi tìm nhị thúc của mình, hỏi chút chuyện lý thú trong kinh thành.

Nhưng phụ thân của y đã gọi nhị thúc đi.

Thế là y đành phải rầu rĩ không vui trở về theo phu tử mời tới luyện đàn.

Mà lúc này đây, phụ thân của Lật Phác Ngọc đang nhìn nam tử trung niên có ba phần tương tự mình ở trước mặt và vàng trên mặt bàn, sắc mặt nháy mắt cứng lại: "Ngươi, ngươi nói ở bên ngoài buôn bán."

"Mua bán cái gì? ! Thời gian một năm lại được trăm lượng vàng? Lại có lợi ích như vậy!"

Nhị thúc của Lật Phác Ngọc Lật Nhất Tiên nói: "Chỉ là mua bán."

Sắc mặt Lật Dược Lân khó coi nói: "Món lợi kếch sù như vậy, mua bán. . ."

"Chẳng lẽ ngươi mua bán nhân khẩu sao? !"

Lật Nhất Tiên nói: "Không phải bán người."

Lật Nhất Tiên thở dài, hơi ngửa ra sao:

"Mà là. . . Bán quỷ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK