• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Lật Phác Ngọc còn bổ sung một câu:

"Ta cũng rất có hứng thú."

Lật Nhất Tiên cười ha hả: "Thì ra là vậy, xem ra ngươi rất kính trọng vị Tề sư huynh này của ngươi nha."

"Nào, ngồi ở chỗ này của ta đi."

Tề Vô Hoặc cảm tạ rồi ngồi bên cạnh, trên thân Lật Nhất Tiên đầy mùi rượu, có chút uể oải, nhàn tản trò chuyện phong cảnh các nơi một chút, đó đều là chuyện mà một số hành thương đơn giản có thể tiếp xúc được, cũng có thể hù dọa được người thiếu niên Tề Vô Hoặc này, Tề Vô Hoặc thấy trên người y mặc tơ lụa nhưng trên thân uể oải lại khó mà che giấu, thật sự không giống một vị thương nhân phú quý về quê.

Không biết, chuyện trong mộng có mấy phần liên quan với hiện thực.

Chỉ đơn thuần là mộng.

Hay là còn mang theo mấy phần thôi diễn với tương lai?

Lúc đang nghe Lật Nhất Tiên nói chuyện phiếm, gia yến của Lật gia cũng bắt đầu, Lật Dược Lân ngồi trên chủ vị cao nhất, nói chuyện phiếm với những người Lật gia ở các thị trấn còn lại đến, Lật Nhất Tiên nhìn chằm chằm bình rượu kia, dường như không có ý định nói tiếp, Tề Vô Hoặc mang chén rượu đến, chợt nói: "Nhưng mà, Lật tiên sinh rất lợi hại."

Lật Nhất Tiên mơ mơ màng màng: "Sao?"

Tề Vô Hoặc nói: "Ba năm trước đây triều đinh ban bố < Đăng Cơ Đức Âm >, nói nên thuộc mấy người chư quân chư Sử tư quản lý phường phị và cửa hiệu, không khác gì với bách tính, không được làm xằng bậy chiếm bóng."

"Dưới tình hình như vậy ở kinh thành làm ăn, còn có thể kiếm một khoản là người phi thường."

Đây là lúc Hoàng đế đăng cơ ba năm trước đây ban bố pháp lệnh, nói là, lúc quân đội và quan viên buôn bán không thể có bất kỳ ưu đãi nào, phải đãi ngộ như bách tính bình thường.

Lật Nhất Tiên nửa tỉnh nửa say, vô ý thức hỏi: "Đây không phải chuyện tốt sao?"

"Chuyện tốt sao? Ta còn tưởng rằng, dưới tình huống như vậy là ngầm đồng ý cho trong quân và quan viên đi kinh thương. Quan hệ và quyền vị của bọn họ, thậm chí còn sớm biết được động tĩnh của triều đình sự thuận tiện của họ không phải người bình thường có thể so sánh, bách tích phổ thông hợp tác với bọn họ sẽ bị ăn cạn đào tận, đừng nói là kiếm được tiền, ngay cả tiền vốn mua bán của mình cũng sẽ bị ăn sạch."

"Cuối cùng chật vật rời khỏi kinh thành, lại không muốn trở lại quê hương, thường mất tích trên đường. . ."

Lưng Lật Nhất Tiên chợt lạnh, cảm giác say rượu trong nháy mắt biến mất!

Y chợt ngẩng đầu.

Thấy thiếu niên mặc lam sam đơn giản đang nhìn mình, đôi mắt yên tĩnh.

Giống như toàn bộ kinh nghiệm của mình đều bị thiếu niên ở cách kinh thành rất xa này dễ dàng nhìn thấu.

Tề Vô Hoặc nói: "Là Tô tiên sinh nói như vậy."

"A. . . Đây, như vậy. . ."

"A, ha ha, đương nhiên có người như vậy nhưng ta thì khác."

Lật Nhất Tiên cười cứng ngắc.

Sau đó cúi đầu xuống uống rượu.

Lúc này, sau khi Lật Dược Lân nói lời mở đầu thì bắt đầu yêu cầu bọn bọn tiểu bối bày ra tài nghệ ở trước mặt rất nhiều trưởng bối.

Lật Phác Ngọc ngồi bên cạnh Tề Vô Hoặc thân thể đều cứng nhắc.

Y vẫn luôn khổ luyện đàn, lúc trước bái phỏng Tề Vô Hoặc xong, y vốn định tìm nhị thúc của mình, cuối cùng vẫn bị lôi đi luyện đàn, chính là để không mất mặt ở ngày này, lực chú ý của mọi người đều đặt trên chuyện những bọn tiểu bối này đánh đàn, chỉ có Lật Nhất Tiên bị lời nói của Tề Vô Hoặc chấn nhiếp, vô ý thức đặt lực chú ý nhiều hơn lên người Tề Vô Hoặc.

Không tự giác nói ra nhiều thứ hơn, nói ra các loại kiến thức trong kinh thành.

Cũng tương tự với những gì Tề Vô Hoặc đã từng trải qua, nghe nói qua danh tự, bộ phận.

Nhưng mà chuyện phát sinh thì không phù hợp toàn bộ.

Như mộng không phải mộng, như thật không phải thật.

Tề Vô Hoặc im lặng một hồi lâu mới nói: "Như vậy, ngoài kinh thành có một ngọn núi. gọi là đỉnh Yên Phong, Lật tiên sinh có biết không?"

"Biết, hình núi như đỉnh, ban ngày có khói bay, trên đó còn có một đạo quan nữa mà."

"Ta từng đến đó bái."

"Vậy sao? Như vậy, có phải trong đạo quan cung phụng là Sơn Thần Quỳnh Ngọc không?"

Động tác uống rượu của Lật Nhất Tiên dừng một chút, nghi ngờ nói: "Đạo quan cung phụng đương nhiên là tổ sư Đạo môn."

"Thế nào lại là Sơn Thần chứ?"

"Quỳnh Ngọc? Đây là tên của vị Sơn Thần nào sao?"

Tề Vô Hoặc bình thản, cười hồi đáp:

"Thì ra là vậy. . . Vậy thì có lẽ ta nhớ nhầm rồi."

Tề Vô Hoặc cúi đầu xuống, nhìn gợn sóng nổi lên trong chén, chợt cười, có cảm giác kỳ diệu, trong kinh thành kia, những cái tên đã từng là bạn, đã từng là địch của mình, trải qua như những gì mình biết, hiểu rõ nhưng lại là cuộc sống khác, thậm chí có một số tên người không khớp với trong mộng của mình, nửa thật nửa giả, không phải thật không phải giả.

Mà ta độc tồn.

Hắn chợt cảm thấy có một loại cảm giác nói không ra lời, giống như tự mình đi ra lại giống như là giấc mộng kia kéo dài.

Là mộng là thật, là Tề Vô Hoặc trong mộng xuất tướng nhập tướng, hay là sau khi xuất tướng nhập tướng mới trở về lúc còn trẻ đây?

Trang Chu Mộng Điệp, Điệp Mộng Trang Chu.

Lật Nhất Tiên không nghe thiếu niên hỏi tiếp thì nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại, thấy thiếu niên mặc lam y kia ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ gì, lúc này, Lật Phác Ngọc cuối cùng miễn miễn cưỡng cưỡng đàn xong một bài từ khúc trước sự áp bách của phụ thân càng ngày càng nhíu mày và giáo tập phu tử gần như muốn giật đứt chòm râu của mình, y thở phào một hơi, đẩy đàn qua bên cạnh, nói: "Đến lượt ngươi, đến lượt ngươi!"

Sau khi y ngồi xuống mới nhớ lại, ở bên cạnh mình là Tề Vô Hoặc.

Mà không phải tộc đệ kế tiếp vốn nên đánh đàn.

Lật Phác Ngọc nghĩ đến Tề Vô Hoặc xưa nay bần hàn, có lẽ sẽ không đánh đàn, lúc y đang định mở miệng thì thấy ngón tay của thiếu niên lam sam đặt trên cổ cầm.

Ngón tay hơi dùng sức.

Một khắc sau.

Tiếng đàn vang lên như xé vải.

Những người trong phòng đang nói chuyện phiếm vặt vãnh bỗng chốc an tĩnh lại, tiếng đàn réo rắt, toàn bộ người trong sảnh đường đều nghe rất rõ ràng, như bị dẫn động tâm thần.

Trong phòng ngoài phòng.

Người cùng không phải người.

Trong nhất thời đều an tĩnh lại.

"Tiếng đàn nhập đạo, nguyên thần uẩn sinh? !"

Bên ngoài Lật gia, một đạo nhân lập tức đổi sắc mặt.

PS(tác): Pháp lệnh bắt nguồn từ đời Đường Mục Tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK