Đạo nhân cuối cùng có thể thở dốc một hơi thi pháp chú, nói: "Cuồng phong, lên!"
Cuồng phong đại thịnh.
Lão tức thì vỗ hộp kiếm, muốn dùng gió càng quét kiếm khí phong bạo hóa thành một thần thông cắt đầu người như cắt cỏ, một tay của đạo nhân chỉ lên trời, một tay bóp kiếm quyết, chĩa thẳng vào người thiếu niên sắc mặt vẫn bình thản khiến mình tức giận trong lòng, lúc đầu lại định thở ra một hơi, lại thành pháp chú, nhưng mà tiểu tử này cũng quá tà dị.
Bản thân còn không phải Chân Nhân.
Ổn thỏa vẫn tốt hơn.
Thế là lão đạp cương bố đấu (một thành ngữ của Trung Quốc, ý là bước đi của một đạo sĩ cầu nguyện lên trời hoặc thực hiện một pháp thuật), trong miệng lão tụng thần chú -
"Nguyên Thủy an trấn, phổ cáo vạn linh. Nhạc khinh chân quan, Sơn Thần chi linh."
"Thái thượng có lệnh, lùng bắt tà tinh!"
"Cấp cấp như luật lệnh!"
Đây là pháp chú chân truyền, thông báo Thổ Địa Sơn Thần, Địa Chích mười phương, mượn lực của họ, trảm yêu trừ ma.
Cùng gắn bó với nó là pháp sự cơ bản của địa giới.
Cũng là thần chú căn bản.
Dưới chân lão đã mơ hồ hình thành một đại pháp trận.
Phong bạo chợt đại thịnh!
Có cảm giác như mây đen ép thành, thành sắp bị phá.
Ngay cả chính bản thân đạo sĩ kia cũng cảm thấy kinh ngạc.
Khi nào mà mình có thần thông lớn như vậy!
Hắc, có lẽ là bị tiểu tặc tử này kích thích, giận chính là tâm hỏa, tâm như vậy, tính như vậy thì pháp lực tất nhiên cũng cường thịnh ba phần.
Lúc này, lão cũng không không đi nghĩ lại nữa, đưa tay chỉ Tề Vô Hoặc, có mấy phần hăng hái, hô lên:
"Giết! ! !"
Tiếng gió trầm thấp càng phát ra cuồng bạo, một ngọn gió dường như nghe theo mệnh lệnh của đạo nhân này mà xuất hiện, gió cuốn sạch mây khói, mây khói đụng nhau, gần như hình thành uy thế của lôi đình, toàn bộ Lật gia, thậm chí toàn bộ thị trấn dưới núi dường như cũng bị cỗ phong bạo khó có thể tưởng tượng nổi giống như thiên tai này bao phủ lại, cây cối bị thổi bay đến vang lên ào ào.
Trong nháy mắt này, cuồng phong bỗng nhiên kích động thô bạo, một khắc sau, cuồng phong chợt hội tụ, ép xuống.
Âm thanh oanh minh gần như đã vượt qua cực hạn của phong bạo.
Như thương như chùy, như chém như đập!
Đạo sĩ không có chuẩn bị chút nào.
Trực tiếp bị phong bạo vô biên kinh khủng kia càn quét, cuốn lên sau đó mạnh mẽ đập xuống!
Gió đột nhiên nhanh hơn.
Chuông lục lạc dưới mái hiên không ngừng vang lên.
Loại phong áp thật lớn này khiến sắc mặt của đạo nhân dại ra, khí huyết trong lục phủ ngũ tạng bắn ngược lại, lão há miệng phun ra một ngụm máu.
"Chuyện này, sao có thể có chuyện này. . ."
Mọi người Lật gia vốn cho rằng chết chắc cũng vì biến hóa như vậy mà ngơ ngẩn.
Đạo sĩ bị đập đến lục phủ ngũ tạng cũng trực tiếp quay cuồng, thân thể không thể động đậy, lão nhìn thấy trên ngọc thiếp mình ném ra ngoài có một cái tên sáng lên, sau đó cháy hừng hực, thần sắc của lão chậm rãi cứng lại.
Đây là một món chí bảo, ghi chép những Sơn Thần Địa Chích mà tổ sư mạch của lão đã từng gặp qua.
Người trong tông môn, cầm vật này thi triển Địa Chích thần chú, mới có thể truyền âm tứ phương, dẫn Địa Chích đến tương trợ, nếu không thì đã vô duyên pháp, cũng không có tổ sư dư manh, Sơn Thần Địa Chích, từng người tiêu dao, thậm chí không bị Thiên Đế quản hạt, ai sẽ đặc biệt ra hỗ trợ? Cho dù là có loại duyên phận tổ truyền này thì đó cũng chỉ là gặp mặt một lần, tình cảm không nhiều, mời họ ra tay giúp một lần chính là tổn hại một phần thể diện.
Mà bây giờ, kim quang này hừng hực như thế. . .
Đạo nhân không thể giãy dụa.
Oanh! ! !
Cuồng phong hội tụ, ngọn gió áp chế lại đạo sĩ kia mơ hồ hóa thành một cái hổ trảo vô cùng lớn, vẫn phát ra khí phong bạo, mà cơn gió này lan ra phía sau, trong cả quá trình xé rách lưu quang, sắc mặt của mọi người Lật gia đều trắng bệch, nhìn thấy trong cuồng phong che khuất bầu trời, dường như loáng thoáng có một con mãnh hổ đen cao đến mười trượng, hai mắt của nó như nhật nguyệt, trong sương mù đen ngòm phát ra quang mang lạnh buốt.
Sắc mặt Lật Phác Ngọc trắng bệch.
Chân mọi người bủn rủn, hoặc xụi lơ bên cạnh bàn, hoặc ngồi dưới đất.
Chỉ có duy nhất thiếu niên lam sam kia, vạt áo phất phơi trong gió, nhìn thẳng chân thân của mãnh hổ khủng bố kia.
Mãnh hổ cụp mắt.
Thiếu niên ngẩng đầu.
Nhất thời bốn phương tĩnh lặng, không có ai dám lên tiếng.
Tiếng thì thầm của đạo sĩ hộc máu kia như sét đánh.
"Sơn Thần đứng đầu mười sáu ngọn Liên Hạc Quần Sơn. . ."
"Liên Hạc sơn chủ, thứ tội, thứ tội. . ."
Thân thể Lật Phác Ngọc, Lật Dược Lân cứng nhắc, họ không biết tình hình trước mắt ra sao, còn Lật Nhất Tiên từng ở bên ngoài xông xáo thì biết hai câu này đại biểu cho cái gì, sắc mặt của y trắng bệch.
Rầm rầm, một đám người quỳ xuống, là sợ hãi, cũng là kính sợ, hành lễ với Sơn Thần.
Tiếng bước chân vang lên.
Trước pháp tướng mãnh hổ, phong bạo tản ra, một nam tử thân cao tám thước bước ra, một tay cầm bầu rượu, một tay cầm trường thương.
Nam tử này mặc trường bào vàng óng, tóc dài hai màu đen trắng rũ xuống, thần sắc mặc nhiên, lông mi sắc bén, cất bước đi về phía trước, còn pháp tướng mãnh hổ ở phía sau cũng chưa từng thu lại, mà quan sát, dạo bước về phía trước, chân thực hư ảo, chớp mắt khí vận xa xăm, vào lúc mọi người đều gần như không thở nổi, Lật Phác Ngọc lại phát hiện Tề Vô Hoặc không cúi đầu hành lễ, trong lòng y lo lắng, dù y đang hạ bái cũng đưa tay kéo kéo vạt áo của Tề Vô Hoặc.
Trong một mảnh tĩnh lặng áp lực.
Thần linh kia chợt mỉm cười, lắc lắc bầu rượu trong tay.
Cười giỡn với thiếu niên lam sam kia:
"Đêm qua đã nói rõ, hôm nay đến tìm ta uống rượu."
"Quân rề rà chưa đến."
"Ta đành phải tự đến tìm ngươi."
Giọng nói nhẹ nhàng.
Tư duy của mọi người trong chớp mắt đờ đẫn.