• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Tề Vô Hoặc ôm ngọc chẩm kia trở về, nằm lên giường, vừa nhắm mắt lại đã ngủ mê man, ngọc chẩm này trống rỗng, mơ mơ màng màng, mắt thấy chỗ trống của ngọc chẩm càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, chợt dung nạp hắn vào trong.

Tề Vô Hoặc như rơi xuống vực sâu, xuất mồ hôi lạnh cả người.

Lúc hắn mơ mơ hồ hồ, dường như mở mắt, lại thấy trời đã hoàng hôn, lại ngủ một giấc rất dài, bên ngoài loại nổi tuyết lớn như lông ngỗng, toàn bộ thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.

Tề Vô Hoặc giơ tay lên ấn trán, hắn nghĩ nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, hắn nhìn bên cạnh, túi vẫn còn, mọi thứ thư tịch, quần áo, tiền đồng bên trong vẫn còn đủ, lúc này hắn mới nhớ lại, lúc trước Tô tiên sinh mang đồ đến, mình một thân một mình ở nhà, vậy mà mơ mơ màng màng ngủ.

Đúng là không nên.

Hôm đó đương nhiên không cần nhắc đến chuyện cơm nước.

Có tiền Tô tiên sinh cho, mùa đông này Tề Vô Hoặc cũng không cần vào trong trấn làm công đổi tiền, bởi vậy hắn cũng có nhiều thời gian đọc sách hơn, lại thêm phê bình chú giải kiến thức trong sách rất kỹ nên tiến triển của hắn càng nhanh.

Lúc đầu xuân năm sau, Tô tiên sinh đúng lã đã tiến cử hắn.

Tề Vô Hoặc đứng đầu bảng kỳ thi mùa xuân, danh chấn tứ phương, hắn từ biệt Tô tiên sinh, vào trong thành đọc sách, lại ba năm, lúc thi Hương, hắn cũng chiến một trận mà thắng, văn từ lão luyện, đầu bút lăng lệ, thanh danh truyền khắp nơi, động châu quận phủ.

Ra vào qua lại đều là đệ tử thế gia, danh gia vọng tộc.

Dù là quan viên của châu phủ cũng dùng lễ ngộ đối đãi hắn.

Chỉ là tính cảnh của Tề Vô Hoặc cương trực, trong cuộc sống không muốn nhận sự giúp đỡ của thế gia.

Dù có thế gia coi trọng tài học của hắn, muốn đặt cược trước, nhận hắn làm vị hôn phu của chủ mạch trong nhà hắn cũng không đồng ý, những thiếu nữ mặt mày đưa tình lại gặp phải tên đầu gỗ, tất nhiên là căm giận bất bình, từ đó họ không để ý đến hắn nữa.

Mà Tề Vô Hoặc cũng bị giới văn nhân lưu truyền ra tên tuổi 'hắn không háo sắc, nếu không phải quân tử thù chính là Long Dương', các thiếu nữ của thế gia mỗi khi nói đến hắn thì đều cười to, trong tiếng cười cũng có nhiều người âm thầm cắn răng vì hắn không hiểu phong tình.

Cũng có hảo hữu hỏi, Tề Vô Hoặc thì ngờ vực trả lời:

"Chỉ là chưa từng gặp được [ lưỡng tình tương duyệt ] mà thôi."

"Nếu ta thật sự là Long Dương."

"Thì quân sẽ bị tai họa."

Sắc mặt hảo hữu trắng bệch, lấy tay che mông, tránh lui mấy dặm.

Sau khi hắn lên Kinh du học, chỗ ở cửa hắn cũng rất vắng vẻ, khu gần dãy núi xung quanh, một ngày trong giấc mộng hắn chợt bừng tỉnh, đang nghi hoặc thì nghe được tiếng gõ cửa.

Dù sao chỗ này cũng là vùng ven ngoại thành của Kinh thành, những tặc nhân giang hồ võ công cao cường kia, hoặc là người hiểu được chút thuật pháp phật đạo, dù sao cũng có chút bản lĩnh có thể đến đây.

Giờ này mà đến thì khẳng định không phải người bình thường gì.

Tề Vô Hoặc đã mười bảy tuổi, cầm kiếm đứng dậy, một tay hắn để kiếm ra sau, một tay thì khẽ đẩy cửa, hắn vốn cho rằng bên ngoài là tặc nhân, nhưng khi hắn giương mắt nhìn lên thì lại hơi ngẩn ra.

Người đứng dưới ánh trăng rõ ràng là một thiếu nữ mới mười sáu, mười bảy tuổi.

Người mặc thanh y, thần sắc thanh nhã, thấy Tề Vô Hoặc mở cửa thì lập tức thi lễ, môi hồng răng trắng, mỉm cười, cạp váy dĩ lệ, chỗ lịch sự, tao nhã, mỹ lệ của người này so với những tiểu thư thế gia càng hơn ba phần, mà khí chất cao nhã của người này thì càng không cần nói.

Tề Vô Hoặc một mình du học, Tô tiên sinh đã truyền thụ kiếm thuật cho hắn, kiếm trong tay của hắn chém giết hơn người, hắn đã từng đọc sách ở chùa cổ gặp phải quỷ vật, tuổi nhỏ đọc sách, dưỡng khí càng hơn nên hắn không e ngại gì, chỉ chắp tay hỏi:

"Không biết tiểu thư nửa đêm gõ cửa, có chuyện gì?"

Thiếu nữ mỹ mạo tóc tóc trái đào đơn giản kia chỉ mím môi mỉm cười, nói:

"Không đảm đương nổi quân tử đãi ngộ như thế, ta chỉ là một kẻ thị nữ mà thôi."

"Tiểu thư nhà ta thường ngày từng nghe nói về quân tử, chần chừ đã lâu, hôm nay được nghe công tử đánh đàn thanh u, tâm tự nhiên vui vẻ, kím nén không được, muốn gặp một lần, dùng nhạc kết bạn, chỉ là không biết có mạo muội hay không nên sai ta đến hỏi thăm trước."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK