Lúc Tề Vô Hoặc định mở miệng thì Sơn Thần giơ tay lên, cười nói: "Trước không cần gấp đưa ra quyết định."
"Trước hết ta nói với ngươi một chút về quyền năng của Sơn Thần, trong phương pháp tế tự nói [ sơn lâm xuyên cốc gò đồi, có thể xuất mây, làm gió mưa, quái vật thấy, đều gọi thần ], mà nhất mạch Địa Chích, thật ra không nghe theo phù chiếu của Thiên Đế, nói khách quan thì cũng sẽ không bị quá nhiều hạn chế, rời khỏi nơi ở không có ảnh hưởng quá lớn, chỉ là không thể vận dụng lực lượng của địa mạch."
"Còn nếu ở trong sông núi sở tại thì tự nhiên có được mấy loại đại thần thông."
"Có thể xuất mây mù."
"Làm mưa gió."
"Có thể lợi dụng địa mạch diễn hóa độn thuật, vô tung vô ảnh, cũng có thể ngưng tụ khí vận hương hỏa, xem như một môn thần thông không kém."
"Đồng thời căn cứ vào hương hỏa cầu khẩn thì có năng lực gia hộ nhất định, ví dụ như có thể cho một số người vận may, hoặc là gia hộ cho người khác có hiệu suất đọc sách tốt hơn."
"Đương nhiên tất cả những chuyện này đều căn cứ trên cơ sở địa mạch vận chuyển bình thường, nên đương nhiên Sơn Thần, Thổ Địa đều sẽ đi giữ gìn vận chuyện địa mạch và khí vận bình thường, cho nên mới gọi là Địa Chích, nhưng mà những chuyện này cũng không phải nguyên nhân mà ta hi vọng ngươi có thể làm Sơn Thần."
Sơn Thần mỉm cười, nói: "Ta biết lòng ngươi có đại đạo."
"Tu hành ba cái nguyên tinh, nguyên khí, nguyên thần, bây giờ ngươi vẫn còn ở cấp độ luyện hóa nguyên tinh, chờ đến khi luyện hóa nguyên tinh đến cực hạn, lại tương hợp với nguyên khí, là có thể tu ra [ Tiên Thiên Nhất Khí ], lúc đó ngươi sẽ có thể được gọi là Đạo trưởng; mà ở lúc nguyên tinh và nguyên khí tương hợp, nếu thân ở trong địa mạch thì có thể thuận thế tu ra một môn thần thông, tên là < Địa Nguyên Luyện Thể Tâm Quyết > ."
"Các môn các phái đều có thủ đoạn bất truyền của riêng mình, đây cũng là một loại bí truyền của Địa Chích."
Sơn Thần mãnh hổ bưng một chén rượu uống vào rồi nói: "Thân phận Địa Chích, trong lời nói của người bên ngoài, hoặc là kết quả họ mong mà không được, nhưng đối với ngươi và ta thì nó chỉ là nơi tạm thời dừng bước nghỉ ngơi, cuối cùng sẽ đi, đến lúc đó ngươi mang thân phận này trả lại cho chúng sinh của phương thiên địa này là được."
Lúc nó nói lên những chuyện này, thần sắc bình thản, uống rượu, đặt chén rượu xuống, ánh mắt rơi lên thanh kiếm đặt trên mặt bàn.
Bày tay của nó lướt nhẹ qua thân kiếm, thân kiếm minh khiếu nhẹ.
Tề Vô Hoặc không lập tức đưa ra quyết định mà nhìn thanh kiếm này rồi nói: "Vị kiếm tiên Đạm Đài Quốc Sơ kia có quen biết với Sơn Thần sao?"
Sơn Thần trầm mặc một hồi lâu rồi nói: "Đúng vậy, hảo hữu hơn ba trăm năm trước."
"Chỉ là ta không ngờ hậu duệ của hắn lại làm chuyện như vậy, nếu hắn còn sống đã sớm một kiếm lấy thủ cấp của kẻ đó."
"Ngươi đi theo ta."
Tay phải của Sơn Thần cầm kiếm, thân kiếm hơi hướng lên, thanh kiếm này có thân kiếm dài lại mỏng, lúc nâng lên có tiếng xé gió du dương, có thể biết được thanh kiếm này chắc chắn nhạy bén vô song, Sơn Thần đứng dậy, cầm kiếm dạo bước mà đi, nói: "Khi đó ta nuốt Hoàng Tinh, mở linh trí, tu hành trong núi trăm năm đã có Tiên Thiên Nhất Khí, càng có thủ đoạn hóa hình."
"Hắn là kiếm khách trong môn pháp giang hồ nhân gian, dùng kiếm nhập đạo."
"Đã từng cùng nhau du lịch thiên hạ, đã từng bước qua tặc phỉ trên núi, cũng từng ở dưới ánh trăng đàm luận đạo pháp với lão tăng."
"Cầm kiếm tung hoành ba mươi năm, khoái ý ân cừu."
"Sau đó hắn và một nữ tử vừa thấy đã yêu, ổn định lại ở quê hương, còn ta thì về trong núi, chúng ta ước định mỗi qua hai mươi năm, lúc xuân về hoa nở, dòng sông tan băng thì sẽ đến nơi chúng ta gặp nhau, mang theo rượu gặp mặt, nhớ lại quá khứ, đàm luận tương lai, lần thứ nhất và lần thứ hai, chúng ta gặp nhau vẫn như quá khứ, vô cùng thống khoái."
"Hai mươi năm nữa, lúc gặp mặt hắn đã có bộ dáng trung niên, tu vi đã là cấp độ Tiên Thiên Nhất Khí ở trong sông tung hoành vô địch."
"Đã không còn cần kiếm khí."
"Lại hai mươi năm nữa, thê tử của hắn qua đời."
"Lại mười năm nữa, hắn cũng đã là lão giả tóc mai điểm bạc."
Sơn Thần mãnh hổ uống rượu: "Hắn mang kiếm điển mà hắn tự sáng tạo cho ta, đổi lại ta để lại danh tự trên ngọc thư của hắn đã chuẩn bị."
"Ngày đó, ta đứng trên sườn núi, nhìn hắn từng bước một xuống núi, từ đó không còn gặp lại hắn nữa."
"Về phần bây giờ, đã có ba trăm năm rồi."
"Thời gian thật sự vô tình."
Sơn Thần vuốt ve kiếm, tay áo quét qua, mang thi hài của lão đạo sĩ đập nát, mà sau đó đến đỉnh núi, lấy thanh kiếm này cắm lên chỗ cao nhất của đỉnh núi, tiếng gió lướt qua lưỡi kiếm như có tiếng than nhẹ, Sơn Thần cao lớn đứng chấp tay, nhìn dòng sông dưới núi, thời gian ngày đông, trên dòng sông cũng hiện ra một lớp băng nổi, Sơn Thần đưa tay, bầu rượu trong tay hơi nghiêng.