"Lệnh bài?"
Đạo nhân sửng sốt một chút, sau đó không ngừng vung vạt áo lên, lấy từng miếng mộc bài xuống.
Khom lưng, hai tay nâng lệnh bài đó qua đỉnh đầu, tay còn đang run rẩy nói: "Nếu tiên trưởng xem trọng, mời, mời."
Đào thái công đưa tay lấy lệnh bài này đi.
Lật qua lật lại nhìn một chút, nói:
"Đây là lệnh bài của [ Minh Chân Đạo Minh ], sao ngươi lại có?"
Lão đạo sĩ vẫn bảo trì động tác khom lưng, cẩn thận khiêm tốn nói:
"Đây là lão đạo sĩ. . . Không, tiểu đạo, là mười mấy năm trước lúc tiểu đạo du lịch ở Lễ Châu đạt được."
"Khi đó ta đúng lúc gặp một người trẻ tuổi bày quầy bán hàng nên dùng chút vàng mua được. . ."
Đào thái công cười, thờ ơ nói: "Nói thế nào [ Minh Chân Đạo Minh ] cũng là một thế lực lớn, người có thể có được lệnh bài này sẽ không phải là người không biết tu hành, thế nào cũng chắc chắn biết được vật này quý giá, thật là bày quầy bán hàng sao? Nếu như vậy, trưởng bối nhà hắn trở về sợ là phải mắng hắn một trận."
Lão đạo sĩ gượng cười, không dám trả lời.
Không thể làm gì khác hơn là cười theo.
Tề Vô Hoặc đã nghe ra hàm ý trong lời nói này.
E là mười mấy năm trước, lão đạo sĩ này ở Lễ Châu nhìn thấy người trẻ tuổi có tu vi không cao cầm lệnh bài này, tiền tài động nhân tâm, làm mua bán giết người cướp của kia, sau đó sợ bị trưởng bối của đối phương tìm đến cửa, lúc này mới bôn ba một mạch đến Trung Châu.
Tề Vô Hoặc nhìn qua vị Phúc đức chính thần kia, nói: "Đào thái công, nhận ra lệnh bài này sao?"
Lão giả gật đầu, nói: "Từng gặp mấy lần."
Lão đặt lệnh bài lên bàn, vuốt râu nói: "Chắc là Tề đạo trưởng cũng biết, chuyện tu hành, ba ngàn đại đạo, dù là đạo môn chính tông, bắt nguồn xa, dòng chảy dài, cũng đều phân pháp mạch, tự có truyền thừa, rải rác khắp nơi trong thiên hạ, mà trên tu hành, cần rất nhiều tài sản, có đôi khi chỉ dựa vào một pháp mạch, không thể nào trong thời gian ngắn tập trung lại được."
"Còn nữa, bởi vì ngộ tính và kinh lịch của cá nhân khác biệt, dù ngọn nguồn là chân kinh Đạo Tàng cùng một pháp mạch thì thường thường cũng sẽ chậm rãi diễn hóa ra phong cách truyền thừa khác biệt, nếu có thể giao lưu lẫn nhau, đối với lĩnh ngộ đại đạo và tu hành cũng đều có lợi ích, ban đầu là căn cứ vào những nguyên nhân này nên ngoài pháp mạch và tông môn ra cũng dần dần xuất hiện một số tổ chức lỏng lẻo."
"Sau này, theo thời gian qua đi càng ngày càng dài thì những tổ chức lỏng lẻo này cũng từ từ thu thập điển tịch, bồi dưỡng hạch tâm, hình thành một loại thế lực khác."
"[ Minh Chân Đạo Minh ] này cũng là một trong số đó."
"Lấy [ minh chân phá vọng, mưu đồ đại đạo ] làm quan điểm, trên tu hành, xem trọng chính là [ thần có thể thông trời, quát tháo phong lôi ]."
"Rất có kiến giải trên tu hành nguyên thần."
Tề Vô Hoặc nói: "Minh Chân Đạo Minh. . ."
Hắn cầm lấy lệnh bài kia, cầm trong tay có chút nặng, gỗ cũng không phải gỗ, màu sắc hơi sậm, trung tâm có một cái vân văn hình thành phù lục, giống như lôi xà chiếu sáng ảm đạm, tự có một cỗ linh vận, nó giống y như đúc với đường vân trên kỳ phiên mà hắn từng thấy ở yêu quốc, chỉ là cái này nhỏ hơn, vân văn lưu chuyển, còn cái kia thì lớn hơn, mơ hồ ẩn chứa khí thế lôi đình.
Vân văn phù lục này hắn nhớ rất rõ.
Cũng nhớ rất rõ tiên sinh đưa lưng về phía mình, tiêu sái khoát tay áo rồi đi vào chợ bán thức ăn.
Đào thái công vuốt râu nghi ngờ hỏi: "Sao Tề đạo trưởng lại chấp nhất chỗ này?"
Tề Vô Hoặc bỏ lệnh bài Minh Chân Đạo Minh xuống.
Kể lại chuyện hắn đã trải qua mấy năm trước, thần sắc của mấy vị Phúc đức chính thần đều chậm rãi trì trệ lại.
Liếc nhìn nhau, Thổ Địa Công Lạc Nhất Chân nói: "Tai kiếp của Cẩm Châu năm đó, chúng ta cũng có nghe nói."
"Nhưng dù sao cũng cách nhau quá xa, Địa Chích không thể rời xa chỗ ở, nếu không thì không thể điều động được địa mạch khí, thực lực khó tránh khỏi hao tổn."
"Cho nên không biết nhiều."
"Thật sự không giúp được gì, nhưng mà chuyện này chắc là không có liên quan gì với [ Minh Chân Đạo Minh ]."
Lạc Nhất Chân giải thích:
"Mặc dù [ Minh Chân Đạo Minh ] không phải cái gọi là người trong chính phái nhưng cũng không phải là những tên tà đạo kia."
"Phong cách hành sự của bọn họ đa phần là truy đuổi lợi ích, truy cầu tu hành, đối với chuyện giết chóc, luyện hồn cũng không có bao nhiêu hứng thú, nhưng mà trong môn cũng khó tránh khỏi xuất hiện một số kẻ cặn bã bại hoại, trên chuyện này, ta chỉ có thể nói, [ Minh Chân Đạo Minh ] sẽ không chủ động duỗi tay, tỉ lệ lớn là vì một số lợi ích mà xuất hiện ở đó."
"Thế lực như [ Minh Chân Đạo Minh ] cơ bản sẽ có ghi chép lại với những sự kiện mà bản thân đã từng tham dự."
"Nếu Tề đạo trưởng thật sự quan tâm chuyện này."
"Sau này có thể đi dò hỏi thử."
Thổ Địa mặc áo nâu đặt chén rượu xuống, chợt cười lạnh nói:
"Minh Chân Đạo Minh không có bại hoại sao? Chuyện này cũng không thể khẳng định được, ví dụ như đạo sĩ trước mắt kia."
Tầm mắt của mọi người rơi lên người lão đạo nhân kia.
Người sau không khỏi thầm hận trong lòng.
Sao lại nhắc đến ta làm chi? !
Sơn Thần mãnh hổ đưa tay vẫy một cái, một cái ngọc thư có tên của nó bay lên, rơi vào trong tay của nó, nó vuốt ve cái ngọc thư này, sau một hồi, chợt nói: "Đạm Đài Quốc Sơ, là gì của ngươi?"