Lật Nhất Tiên nhìn đạo nhân kia đi đến Tề Vô Hoặc, há hốc mồm, y muốn thuyết phục Tề Vô Hoặc không cần làm vậy nhưng lại không mở miệng được, thậm chí đừng nói mở miệng, ngay cả tay chân của y cũng đều tê liệt nhũn ra, ngay lúc y còn đang giãy dụa, đạo nhân kia đã đến gần Tề Vô Hoặc, lão vừa vung tay lên đã kéo theo hắc phong như có tiếng gọi thê lương của âm hồn.
Hắc phong hóa thành xiềng xích trói tay chân của Tề Vô Hoặc lại.
Ngón tay của đạo nhân kia chỉ đến mi tâm của Tề Vô Hoặc.
Ngay lúc này, đầu gối của Tề Vô Hoặc chợt hất mạnh lên, cây đàn trực tiếp nâng lên, nện qua đạo nhân, lão giật mình, không ngờ Tề Vô Hoặc tránh khỏi hắc phong xung quanh mượn động tác hất đàn đứng dậy, trực tiếp lao vào ngực của lão đạo sĩ, một đạo hàn quang hiện lên, chủy thủ hắn mang theo người đã đâm vào tim của lão đạo kia.
Gọn gàng mà linh hoạt, không chút do dự!
Động tác mau lẹ, ai cũng không kịp phản ứng.
Đạo nhân kia trừng to mắt, hắc phong quanh thân tản ra.
Nguyên thần của Tề Vô Hoặc cực mạnh, hắn tu là đại đạo đàng hoàng, mơ hồ có thể nhìn thấy được hắc phong xung quanh đạo nhân thật ra là dùng nguyên thần điều khiển, dùng nguyên khí trộn với một loại thiên địa nguyên khí khác hình thành, lúc này, Tề Vô Hoặc mới mơ hồ rõ ràng, vì sao lão giả cùng họ với Đạo Tổ nói nhất định phải tu hành Tam Tài Toàn.
Nếu chưa tu đến trạng thái này đã tu ra pháp lực sẽ là dáng vẻ gì.
Những pháp lực kia ở trong mắt người đã được lão giả truyền thừa như hắn, quả thật như lâu đài trên không.
Với cường độ nguyên thần của Tề Vô Hoặc, có thể trực tiếp đánh phá những pháp thuật thô thiển này.
Chủy thủ đâm vào tim, thuận thế dùng thể trọng đè xuống, còn cổ tay hơi nhúc nhích về phía sau, trực tiếp xoay một cái, sắc mặt của đạo nhân kia khó coi, chợt có một trận cuồn phong dâng lên.
Đạo nhân bị Tề Vô Hoặc đâm xuyên trực tiếp hóa thành gió tản ra.
Chủy thủ xuyên một tấm phù lục màu vàng.
Phía trên đó dùng chu sa viết [ Phong Đô Âm Ti sắc lệnh chết thay hoàn hồn pháp chú ]
Soạt!
Phù lục bị chủy thủ đâm thủng không gió tự bốc cháy, trong chớp mắt đã cháy sạch, ngay cả tro cũng không lưu lại, một khắc sau, cuồng phong tụ lại, đạo sĩ bị đâm xuyên tim lúc trước xuất hiện ở bên ngoài mười lăm thước, sắc mặt của lão vô cùng trắng bệch, che ngực ngồi ở đó, lão há mồm thở dốc, nhìn Tề Vô Hoặc với vẻ không dám tin: "Ngươi, sao ngươi có thể tránh khỏi pháp chú của ta. . ."
Tề Vô Hoặc không đáp, xoay người, nhanh chóng lùi lại.
Vạt áo xanh vung lên rũ xuống.
Tay phải của hắn duỗi ra, cầm cây cung mà một học tử ở bên cạnh dùng lúc thể hiện quân tử lục nghệ.
Hắn lùi về sau một bước, đặt mũi tên lên cung, không chút do dự.
Cũng không trả lời.
Hắn kéo cung ra như trăng tròn!
Dây cung rung động kịch liệt.
Ong! ! !
Một mũi tên vọt thẳng đến mi tâm của đạo nhân kia!
Người bên ngoài sẽ bị chướng nhãn pháp của đạo sĩ che lại ngũ giác nhưng hắn thì không!
"Ngươi! ! !"
Sắc mặt đạo nhân kia đột biến.
Lão thi triển ngự phong pháp, thân thể thoáng cái lướt đi rất xa, lão thấy người thiếu niên đó không ngừng xạ kích liên tục, hạ thủ trực tiếp tàn nhẫn, dáng vẻ đó cũng không giống thiếu niên nông thôn mà là lão tướng đã từng chỉ huy một trận chiến tranh, lạnh lẽo tàn nhần, nguyên thần lại mạnh, rất nhiều pháp lực của mình đều không thể gạt được hắn, cuối cùng lão cũng không lo được tình trạng lúc này của mình, lão vỗ trán một cái, mi tâm bay ra một đạo lưu quang hoá thành một hộp kiếm bằng huyền thiết, phát ra thanh quang, phun ra lưu quang boong boong boong, kiếm khí phun ra nuốt vào, trực tiếp xoắn nát những mũi tên này.
Động tác của Tề Vô Hoặc dừng lại.
Hắn nhìn về phía trước, kiếm khí hội tụ như hóa thành phong bạo, ngay cả đất cũng nứt ra, còn đạo nhân kia đứng ở giữa như tiên thần bị vây quanh, kiếm khí cuồng bạo lưu chuyển biến hóa, phát ra âm thanh vù vù, toàn bộ viện lạc đều trở nên cực kì ngột ngạt, khiến người khác không thở nổi.
Tề Vô Hoặc nhìn khí tức của cơn bão táp trước mặt.
Bởi vì nguyên thần của hắn cường đại nên hắn có thể nhìn thấu nguyên khí lưu động nhưng mà nguyên khí của bản thân hắn vẫn chưa thể điều khiển tùy tâm sở dục, không thể nào phá tan loại nguyên khí lưu động ngưng tụ, thậm chí bây giờ mũi tên của hắn cũng không thể đến gần đạo sĩ kia trong vòng ba thước, mũi tên hắn bắn ra lao nhanh, chỉ định trụ trong hư không, rung động ong ong, cuối cùng từ giữa kéo dài ra một đường cong rồi cùng nhau vỡ vụn.
Tay cầm trường cung của Tề Vô Hoặc buông ra.
"Đây chính là. . . Thần thông."
Búi tóc của đạo nhân kia tản ra, trên mặt hiện lên một luồng khói xanh.
"Đúng là ta đã khinh thường ngươi!"
"Tuổi còn nhỏ, đã quá độc ác!"
"Vốn không muốn động pháp bảo, hôm nay sẽ làm thịt tên tu sĩ tà đạo như ngươi, thu hồn phách của ngươi cũng có thể rèn luyện thành mấy năm tuổi thọ của ta!"
Sắc mặt của tất cả mọi người đều kinh hoảng sợ hãi, ngay cả Lật Phác Ngọc cũng vậy, mặc dù trước đó Tề Vô Hoặc giương cung liên xạ, thi triển ra một tay tiễn thuật khó lường nhưng so với loại thủ đoạn của thần tiên này, vẫn kém quá xa, căn bản không thể nào là đối thủ, dường như phong bạo xung quanh càng lớn hơn.
Tề Vô Hoặc bỏ cung xuống, mượn thanh kiếm của học tử Lật gia bên cạnh đã bị dọa sợ kia.
Ngay lúc này, dường như bởi vì cuồng phong cổ động, hắn nhìn thấy dưới vạt đạo bào của đạo nhân có một lệnh bài gỗ bị thổi phập phồng, văn tự phù lục trên đó như lôi xà vũ động, con ngươi của Tề Vô Hoặc chợt dừng lại, hắn đã thấy văn tự phù lục này --
Ở năm năm trước.
Trong một trận đại tai thiên hạ như ác mộng kia.
Trong trận đại tai đó trăm vạn lê dân đều chết hết ở yêu quốc.