Lão giả vuốt râu mỉm cười nói: "Ta cảm thấy ở cùng tiểu huynh đệ rất hợp ý."
"Nếu không cảm thấy lão già ta quấy rầy ngươi thì ta cũng rất muốn ở chung với ngươi thêm một thời gian."
Thế là Tề Vô Hoặc dùng một sợi dây thừng đánh một vòng rồi đeo gùi lên cổ đặt trước ngực mình, ngồi xổm xuống để lão giả kia nằm sấp lên lưng mình, sau đó đứng lên.
Hắn thường xuyên lui tới trong núi rừng để đốn củi, vác củi nên thể phách rất tốt, cõng một lão già cũng không tính là gì, bước chân của hắn vẫn như bay.
Sương đêm trước đó vẫn dày đặc, bây giờ Tề Vô Hoặc cũng có thể nhìn thấy.
Lão giả nhắm hờ mắt, có ý muốn thử tâm tính của hắn, cho nên lại không cho sương mù này tán đi mà càng sâu thẩm hơn, làm cho con đường núi này thêm hiểm trở mà trọng lượng của bả thân lão cũng tăng lên từng bước.
Lúc Tề Vô Hoặc đi ra mười bước thì vẫn chỉ là lão giả bình thường.
Đến khi hắn đi được hai mươi bước thì đã như trọng lượng của nam tử tráng niên ba mươi tuổi.
Chờ sau khi hắn đi hơn trăm bước thì gần như hắn đang cõng một tượng đá, vừa vặn tiếp cận giới hạn khí lực của Tề Vô Hoặc, là cực kì mệt mỏi nhưng vẫn có thể chịu đựng được, bước chân của Tề Vô Hoặc từ từ chậm lại, nhưng chung quy chưa từng dừng bước.
Cảnh ban đêm cuối cùng đã tối đi.
Đến gần mùa đông, dã thú trên núi đói đến phát điên, đều vì muốn tích đủ mỡ để chịu qua mùa đông giá lạnh này, sắc trời u ám, bóng cây trùng điệp, bên tai nghe được từng tiếng sói tru, dường như đã đến gần.
Nếu là người thường thì đa phần đã run rẩy.
Hơi thở của Tề Vô Hoặc hơi loạn nhưng bước chân vẫn vững vàng như cũ, chỉ là tay phải của hắn di chuyển xuống, đặt ở chủy thủ bên hông, ngoài ra cũng chỉ là y sam trên người thấm ướt mồ hô và hơi nóng trên cổ của thiếu niên chứng minh thể lực của hắn thật sự bị hao rất nhiều.
Lão giả gật đầu khen ngợi.
Tề Vô Hoặc chợt mở miệng nói nhỏ: "Lão tiên sinh, vừa gặp mặt lần đầu ta giữ chủy thủ, sau đó lại mời ngài xuống núi, đều có chút mạo muội, hi vọng ngài không để ý, là do ta ngửi được mùi yêu quái nên lo lắn."
Lão giả ra vẻ kinh ngạc: "Yêu quái?"
Tề Vô Hoặc nói: "Vâng."
Lão nhân nói: "ngươi có thể ngửi được mùi của yêu quái sao?"
Tề Vô Hoặc dừng một chút sau đó trả lời:
"Thấy nhiều yêu quái rồi nên có thể hơi ngửi được."
Lão giả không nói gì, liên hệ với yêu quốc, đại tai lúc trước nên lão cũng có thể biết đây cũng không phải hồi ức gì mà người thường muốn tiếp xúc.
Bất chợt lão cảm thấy mình thí luyện tâm tính như vậy cũng không thú vị.
Tính tình của thiến niên này không phải đã rõ ràng như trăng sáng rồi sao?
Lão thầm thở dài, dứt khoát tán pháp thuật đi.
Tề Vô Hoặc không phát hiện trọng lượng của lão giả trên lưng nháy mắt đã nhẹ hơn.
Còn có một cỗ cảm giác huyền bí tràn vào trong thân thể của hắn, xoa dịu đi rất nhiều ám thương trong đại tai lần trước lưu lại, Tề Vô Hoặc chỉ cảm thấy nháy mắt kinh mạch toàn thân khoan khoái dễ chịu, dương khí sinh ra ở bàn chân, thể lực hao tổn thoáng cái đã khôi phục lại, hắn ngẩng đầu, sương đêm kia đã tan, mơ hồ có thể thấy được đèn đuốc trên con đường phía trước.
Tề Vô Hoặc không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, vui vẻ nói:
"Lão trượng, đến trấn nhà ta rồi."
Nói xong bước chân của hắn sinh gió, cõng lão giả xuống núi.
Ánh trăng trên trời sáng tỏ, thiếu niên nhanh chân đi, đi đêm trên núi vốn là chuyện rất nguy hiểm nhưng ở nơi mắt thường không thể thấy, có đám yêu tinh quái che chở, xua đuổi yêu, vô thanh vô tức, tựa như nghi trượng, nghi độ uy nghiêm sâm nhiên, linh hồ ngậm nến đi trước, mãnh hổ ấn vuốt theo sau.
Những đám dã thú, bầy sói đói sắp ngất kia không dám bén mảng đến, du hồn, dã quỷ tụ tập âm khí trong núi càng không dám lấn người.
Có Sơn Thần ở nơi đây ra dạo đêm, tiêu dao tự tại, từ xa nhìn thấy bầy yêu tinh quái dạ hành, nghẹn họng nhìn trân trối, sợ đến mức lui ra phía sau hơn trăm dặm, vừa quay đầu lại, vẫn còn ở trong phạm vi bao phủ của đám sương mù kia, trước không thấy nguồn gốc, sau không thấy đường về, thì tim càng đập nhanh không thôi, e ngại có yêu ma đại thánh, lục địa Chân Tiên đi tuần, cuống quít đốt hương để báo cáo thiên thần.
Tề Vô Hoặc xuống núi, lão giả kia ngoái nhìn.
Sương đêm bao phủ trăm dặm sông núi chợt thu liễm, sương mù càng ngày càng nhạt, càng ngày càng nhạt, đến cuối cùng chỉ như một miếng tử sa trên nón.
Ngoài ra, sông núi trong veo, phong thanh trăng sáng.
Chỉ vậy mà thôi.
"Đi thôi, trở về chỗ ở của tiểu huynh đệ."
"Ngươi cõng ta một ngàn hai trăm bước, xem như kết thiện duyên."