Hai lần hỏi đáp.
Trả lời càng ngắn gọn.
Thế là Tề Vô Hoặc đứng dậy, giơ tay đầu ngón tay đối nhau, hành lễ hạ bái nói:
"Xin lão trượng dạy ta."
Lão giả nhận hắn thi lễ, sau đó đưa tay dìu hắn đứng lên, cười nói:
"Xem ra trong giấc mộng này người đạt được rất nhiề lợi ích, nên nhận ngươi thi lễ."
"Nhưng thứ ngươi cầu, ta không thể nào dạy ngươi."
"Đạo đại trường sinh là phải tìm, là muốn tìm, không giống như lão sư dạy học sinh ở nhân gian, ngươi muốn là có thể cho ngươi, cũng không phải một quyển sách, đưa cho ngươi quyển sách này, nhìn thấy, là biết."
"Duyện phập của ngươi và ta không ở chỗ này."
Sau đó bất kể thế nào lão cũng không chịu bàn luận tiếp những thứ này, bản tính của Tề Vô Hoặc cũng không phải là được một tấc lại muốn tiến một thước, hỏi ép người khác nên hắn cũng không tiếp tục.
Sau khi lão giả ăn cơm nước xong xuôi thì lại ra sân pha trà uống.
Tề Vô Hoặc nhắm mắt nhớ lại những chuyện đã trải qua trong giấc mộng.
Chuyện cụ thể năm nào, tháng nào trải qua chuyện gì đã quên mất, chỉ có những chuyện bản thân lĩnh ngộ còn giữ lại được, lúc trong mộng, các quốc gia tranh phong, yêu tộc cường hoành đều có nhưng khi hắn cẩn thận nhớ lại thì dường như nhân gian trong mộng cũng không có phương pháp tu hành, hình như không hợp lý, nếu vậy thì phàm nhân làm sao chinh phạt yêu quái?
Xem ra dù sao vẫn là mộng cảnh, thế giới trong mộng có lẽ có liên quan với thế giới mình nhận thức, Tề Vô Hoặc đã từng gặp dã thú thông linh hóa thân yêu ma, nên yêu quốc vẫn tồn tại như cũ, Tề Vô Hoặc biết có thư quyển, khoa cử cho nên có, nhưng lúc đó hắn cho rằng không có đạo pháp thần tiên nên chuyện liên quan đến đoạn quan trọng này ở trong mộng của hắn lại rất mơ hồ.
Thế nhưng Sơn Thần Quỳnh Ngọc lại vì sao xuất hiện?
Tề Vô Hoặc không biết.
Chuyện trong mộng liên quan thế nào với hiện thực?
Tề Vô Hoặc cũng không biết.
Hắn chỉ nhắm mắt ngồi yên, tâm thần bình thản, hơi thở kéo dài.
Dường như hắn có thể cảm nhận được âm thanh gió thổi qua rừng trúc, dường như hắn có thể cảm ứng được âm thanh bông tuyết bên ngoài chậm rãi tan rã, hắn cảm giác có thể nghe được tám trăm dặm gió thổi qua sông núi, đường nhỏ ngoài trấn, dường như hắn thấy đất nước yêu ma lúc nhỏ từng thấy, thảm kịch nhân gian, nhìn thấy mình bảy mươi năm bừa bộn, cuối cùng chỉ là quân cờ, chưa thể thật sự làm được thứ gì.
Nhưng đường nhày không thông thì còn có đường của hắn.
Tề Vô Hoặc chậm rãi mở mắt ra, thần sắc bình thản.
Trong mi tâm của hắn, tự nhiên có linh quang sinh sôi.
Lão giả đang pha trà, ngước mắt nhìn lại, vuốt nhẹ cằm:
"Dưỡng thần có linh, khoảng chừng là đạo hạnh năm mươi năm dưỡng thần, bây giờ lại có thể tự vận chuyển, xem ra dù không gặp lão phu thì với ngộ tính của hắn cũng sẽ tiếc xúc đến chuyện tu hành."
"Nhưng mà trong ba cái tinh khí thần, một mạnh hai yếu."
"Mặc dù có tâm hướng đạo nhưng có tai họa ngầm, không phải chuyện tốt."
"Không cẩn thận sẽ bị Thành Hoàng câu đi làm Âm thần."
"Như vậy thì trước khi đi cũng nên cho hắn thêm một trận cơ duyên. . ."
Lão giả dạo chơi khắp thiên hạ, điểm hóa thương sinh, Tề Vô Hoặc có thể trong một giấc đại mộng, phá vỡ phàm tâm của bản thân thì hắn cũng đã thỏa mãn, sẽ không là chuyện đốt cháy giai đoạn kia, duyện tận ở đây, lúc đầu lão định lập tức rời khỏi.
Nhưng không ngời biểu hiện của Tề Vô Hoặc còn tốt hơn lão dự liệu.
Sở tác sở vi trong mộng lại như bản tâm.
Thiện giả vẫn thiện, ác giả cũng sẽ không thay đổi, đó là một loại minh tâm kiến tính, sau khi hắn nhìn pháp môn cả đời này, từ chỗ thần nữ có được công pháp, công phu dưỡng thần năm mươi năm của Tề Vô Hoặc không khác gì với hắn thật sự khổ tu năm mươi năm.
Nhưng mà công phu năm mươi năm dưỡng thần của thường nhân.
Hắn chỉ cần một giấc mộng mà thành.
Cũng khó trách cái gối này lại trực tiếp vỡ vụn.
Lão giả gật đầu.
. . .
Tề Vô Hoặc đang ngồi yên, bất tri bất giác tiến vào trong một loại trạng thái như mộng nhưng không phải mộng, từ nơi sâu xa dường như ý thức lên cao, 'nhìn thấy' nhà xung quang, 'nhìn thấy' người đi đường qua lại, trời cao mây nhạt, hắn chợt 'nhìn thấy' bên ngoài dường nhứ có một chiếc xe ngựa dừng lại ở bên ngoài ngõ nhỏ.
Sau đó có một người xuống xe, đang đi về phía nhà mình.
Rõ ràng cách ít nhất năm trăm bước, Tề Vô Hoặc lại liếc một cái đã thấy rõ bộ dáng của người kia.
"Đó là Lật Phác Ngọc?"
Lật Phác Ngọc là môn hạ đệ tử của Tô tiên sinh.
Mà Lật gia là nhà giàu nhất trong thành, mấy năm trước chợt đến đây, trong nhà có tài phú ngàn vàng, rất nhanh đã đặt mua sản nghiệp lớn, lại đưa con của mình đến làm môn hạ đọc sách của danh sĩ, ra vào đều có những hảo thủ giang hồ bảo vệ, nghiễm nhiên là hào cường một phương.
Mặc dù xưa nay Tề Vô Hoặc không có qua lại gì với bọn họ.
Nhưng dù sao đối phương cũng là đệ tử của Tô tiên sinh, mà lại trực tiếp tìm đến mình, hắn không thể thất lễ, cho nên hắn dự định đi mở cửa, tâm thần hắn khẽ động, chợt như vậy mà hạ xuống, tựa như trong mộng, sau đó hắn muốn đứng dậy thì thân thể tự có phản ứng một cách tự nhiên.
. . .
Dưới chân Lật Phác Ngọc đạp trên tuyết bẩn, bước từng bước chậm rãi đi về phía trước.
"Đáng ghét. . ."
"Thật sự là khó đi."
Nơi này là vùng ven của thành trấn, nhân khẩu sống ở đây không ít, người ra người vào, lại thêm bụi đất trên đưỡng vĩnh viễn không thể quét sạch, tuyết tan trộn vào bùn đất thành đen, thành đen lại hòa với tuyết và băng trộn lần cũng một chỗ, không nói bẩn nhưng rất khó đặt chân.