Lão giả vuốt râu: "Vì sao?"
Ngón tay của Tề Vô Hoặc sờ chén nhỏ, một lúc lâu sau mới nói: "Lúc ta còn nhỏ, gia phụ đọc sách từng lấy tay xoa đầu ta, nói nam nhi phải nên đọc sách dùng tài học, trên báo gia quốc, chí hướng trong người."
"Gia hương gặp phải đại tai, trên đường chạy nạn, nhìn thấy bách tính trôi dạt khắp nơi nhiều đến mấy chục vạn, ngay lúc đó ta không làm quan viên, nếu có thể làm, ta nghĩ sẽ có ít người chết hơn ở đó."
"Nếu có thể làm quan văn, ở trong triều sửa đổi dự luật, thi hành thượng sách, tạo phúc cho bách tính; nếu làm tướng lĩnh thì có thể thống soái kình tốt đi thảo phạt yêu quốc, báo thù cho những bách tính đã chết oan trong tay của yêu ma."
"Cũng có thể thi triển khát vọng của mình."
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Ra vào qua lại, cũng có thể quen biết hạng người hào kiệt đương thời, nhìn thấy rất nhiều phồn hoa trong nhân thế, sẽ không ăn bữa hôm lo bữa mai, công thành danh toại, ghi tên vào sử sách."
Lão giả chỉ cười nhạo.
Thiếu niên nói: "Ta nói có gì không đúng sao?"
Lão giả vuốt râu lắc đầu nói: "Tất cả đều là sai, có thể nói là vô cùng sai."
"Gì mà làm văn làm võ, nếu ngươi làm quan, cũng chỉ là một thanh đao trong tay Hoàng đế, là ưng khuyển bị nuôi nhốt, Hoàng đế bảo ngươi đi chỗ nào thì ngươi phải đi chỗ đó, sở tác sở vi, cái gọi là cứu tế bách tính, chống cự yêu tộc đều phải được Hoàng đế cho phép mới có thể điều động nhân lực mà nếu Hoàng đế không có tâm nguyện này thì dù ngươi có bản lĩnh bằng trời cũng không thể dùng được."
"Chờ đến khi ngươi hết giá trị lợi dụng sẽ vứt bỏ."
"Ngươi nói sẽ không ăn bữa hôm lo bữa mai."
"Gần vua như gần cọp, sao ngươi biết mờ ám trong triều và yêu ma phương ngoại, giữa hai bên, ai đáng sợ hơn chứ? A, đừng ngại bỏ xuống, công danh lợi lộc chẳng qua là phàm tâm mà thôi."
Lão giả thở dài: "Ngươi có thiên tư, có thể nhìn rõ thiện ác, biết vinh nhục, khinh thường tài bảo phú quý, xem mỹ nhân như bụi mù, tửu sắc tài vận không thể lầm quân, vì sao nhìn không phá một chữ [danh] này chứ?"
Tề Vô Hoặc trầm ngâm rất lâu rồi thản nhiên nói:
"Lão trượng nói lời từ đáy lòng."
"Nhưng ta còn nhỏ tuổi."
"Thế gian này rất nhiều phồn hoa, tài tử giai nhân, lưỡng tình tương duyệt, hào kiệt mãnh sĩ, ta vẫn chưa từng gặp, có lẽ sau khi ta thấy hết những chuyện này rồi ta sẽ có kết luận như lão trượng, nhưng mà lúc đó ta cũng già rồi."
Tề Vô Hoặc cảm khái tự nói:
"Một chữ danh này, đời này phá đi."
Lão giả mỉm cười nói: "Đời này phá đi? Cần gì phải vậy? !"
Nói xong câu này, lão cũng không nói nữa, chỉ mời Tề Vô Hoặc uống trà nói chuyện phiếm ba lần như vậy, trong khoảnh khắc đã uống cạn một bình trà, Tề Vô Hoặc chợt cảm thấy buồn ngủ, mí mắt đánh nhau, mà cơm Hoàng Lương vẫn còn lâu lắm mới chín.
Lão giả cười nói: "Vô Hoặc buồn ngủ sao?"
"Nếu buồn ngủ thì đi ngủ đi."
Tề Vô Hoặc vốn định từ chối nhưng hắn thật sự quá buồn ngủ, thế là đành đồng ý, lúc hắn đứng dậy, bước chân lảo đảo, đến giường mới phát hiện không thấy cái gối của mình đâu, tìm cả nửa ngày trời cũng không thấy.
Hắn định trực tiếp chìm vào giấc ngủ thì lão giả lại lấy một cái gối như làm bằng ngọc thạch, bạch ngọc không tì vết ra, cười nói với hắn:
"Nào nào nào, chỗ ta có một cái gối, là do một du phương đạo sĩ cho ta, nghe nói có thể thấy nhiều kỳ cảnh trong mộng, lại đây lấy đi ngủ đi, không cần lo lắng, làm cơm xong ta sẽ gọi ngươi dậy."
Tề Vô Hoặc càng buồn ngủ hơn, gật nhẹ đầu, ôm cái gối đó đi ngủ, lão giả ngồi trong sân, vuốt râu mỉm cười, nói:
"Công danh lợi lộc, tửu sắc tài vận, hôm nay cho ngươi cơ duyên, lại xem thử ngươi trầm mê lợi lộc, hay là có thể phá phàm tâm."
"Lại đi một giấc mộng dài."
Lão giả tự rót ta, rõ ràng vừa uống hết, nhưng giờ phút này lại cuồn cuộn không dứt, ngước mắt tự nói: "Tiếc thay, có trà nhưng không có hoa để thưởng."
Bất chợt mặt đất nứt ra, có một cây dị thảo đón gió lớn lên, trong giây lát đã hóa thành một cây hàn mai, nháy mắt nở rỗ, hương hoa xa xăm, phối hợp với hương trà càng tuyệt diệu.
Lão lại nói: "Tiếc thay, có hoa mà không có tuyết."
Trong khoảnh khắc, đã có tuyết rơi xuống, lại không rơi vào sân này , hương trà, hàn mai, tuyết rơi, thật sự là cảnh sắc tuyệt không thể tả, lão giả uống trà, mờ mịt cô tuyệt như không phải người thế giới này, tay lão cầm chén nhỏ chạm nhẹ vào bàn đá, mỗi lần chạm thì lão tự nói một tiếng:
"Mỹ nhân, hào kiệt, công danh, lợi lộc, tài vị."
"A. . ."
Lão lắc đầu ngưng cười: "Tất cả chỉ là ảo ảnh trong mộng."
Lão uống một chén trà, tay cầm chén nhỏ, mắt nhìn cỏ khô mùa đông, một lúc sau bình thản ngâm nga:
"Nhìn thấu phồn hoa."
"Có thể nhập tiên môn."