• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rượu mạnh rơi xuống mũi kiếm, thế của nó vẫn hùng liệt như cũ.

"Lão bằng hữu, kiếm của ngươi ở chỗ này của ta, bầu rượu của ngươi cũng ở chỗ của ta."

"Người trong chúng ta, chẳng qua một kiếm một rượu, hành tẩu thiên hạ."

"Uống một bầu rượu nhìn thiên hạ này, cũng tốt."

Sơn Thần cười nâng chén trút xuống, sau đó Sơn Thần treo bầu rượu trên chuôi kiếm, nhìn thanh kiếm kia như nhìn thấy hảo hữu sinh tử tương giao thời niên thiếu, phảng phất như nhìn thấy người đó từ từ già đi, một lần cuối sắp chết, Sơn Thần chợt cười một tiếng, thoải mái phất tay áo.

Chuyện cũ trước kia, sinh ly tử biệt.

Trong lòng không quên.

Sơn Thần quay người đi xuống núi, tự ngâm nhỏ: "Thiên lý trường hà sơ đống thì, ngọc kha dao bội hưởng tham soa."

"Phù sinh kháp tự băng để thủy."

"Nhật dạ đông lưu nhân bất tri. . . "

(Bài thơ Biện hà trở đống của Đỗ Mục.

Dịch thơ: Sông Biện đóng băng

Lúc ngàn dặm sông dài mới đóng

Ngọc kha dao bội vang không đều

Kiếp nổi trôi như nước dưới băng

Ngày đêm hướng đông người biết chăng.)

"Chôn cất ngươi ở chỗ ta là chuyện tốt; Ngày khác ta truy đuổi đại đạo đến lúc tuổi thọ sắp hết sẽ chôn ở nơi nào đây?"

Sơn Thần và Tề Vô Hoặc từ đỉnh núi cao nhất đi xuống, vị Sơn Thần cao lớn này chợt nói:

"Vô Hoặc."

"Hôm nay cảm thấy thế nào?"

Tề Vô Hoặc nghĩ một hồi rồi trả lời: "Thấy sinh tử."

Sơn Thần tiêu sái cười nói: "Đạm Đài Huyên kia, thọ số sắp vong, cho nên luyện hóa tuổi thọ của người sống để kéo dài mạng sống cho chính mình, trong tay hắn có hơn một trăm tính mạng, đương nhiên là đã đi tà đạo. Nhưng truy xét bản tâm của hắn thì cũng là vì cầu trường sinh, không muốn chết, tâm này có khác gì ta và ngươi đâu?"

"Phàm là tu giả, nếu không thay đổi bản tâm, không muốn hại người thì hoặc là như hảo hữu của ta vậy, thong dong chết đi."

"Mà sợ bị điều khiển thì sẽ rơi vào tà đạo, chết bởi tai kiếp."

"Thiên địa vạn vật, tự có quy luật vận chuyển."

"Hôm nay nhìn lại là hắn đụng vào ngươi mà sau đó thân chết vẫn lạc, có lẽ hắn cũng nghĩ như vậy, đến trước khi chết vẫn rất hận vận khí của mình không tốt nhưng ở trong số mạng từ nơi sâu xa, cũng chưa chắc không phải đại đạo của thiên địa này, đang mượn tay của ngươi và ta chém giết trừ bỏ hắn."

"Thiên địa luôn luôn không ngừng vận chuyển."

"Nhất ẩm nhất trác (nhất ẩm nhất trác giai do tiền định: một bữa ăn uống đều có sự định trước), ai có thể nói rõ được đây?"

"Ngươi và ta là hạng người đuổi theo đạo cầu trường sinh, sau này cũng nên tập làm quen với sự biệt ly, cũng có lẽ đuổi theo đạo mà đi, đuổi theo đạo mà chết."

"Có một lời tặng quân."

Sơn Thần mãnh hổ hơi chắp tay, muốn nói nhưng không lời, cuối cùng chỉ cười thở dài -

"Trên đường trường sinh."

"Toàn là thi hài."

"Đạo hữu. . . Bảo trọng!"

. . .

Lúc Tề Vô Hoặc xuống núi, Sơn Thần suy nghĩ một lúc, lại vẫy tay một cái, gió cuốn hộp kiếm huyền thiết kia qua, Sơn Thần mãnh hổ đưa tay ấn nhẹ, có cuồng phong vô biên lướt qua hộp kiếm, trên hộp kiếm có lưu quang sáng rõ, cuối cùng chợt sáng chói, ngay sau đó bình tĩnh lại mà tiếng minh khiếu không ngừng kia cũng đã dừng lại.

Sơn Thần xoay hộp kiếm đưa qua rồi nói: "Hôm nay, ngươi cũng đã thấy, ngươi không có pháp môn hộ đạo."

"Gặp phải tu sĩ tà đạo sẽ ăn chút thiệt thòi."

"Nguyên thần của ngươi cường đại, đối với một số tả đạo thì không khác gì linh dược trời sinh."

"Nguyên khí của ngươi vẫn chưa tương hợp cùng nguyên tinh, không thể nào ly thể nhưng tu vi nguyên thần lại mạnh cũng có thể ngự sử được thứ này."

"Ta đã lao đi lạc ấn nguyên thần của Đạm Đài Huyên, người trở về lại từ từ luyện hóa lạc ấn trong đó, cần thời gian khoảng ba năm, đến lúc đó sẽ có thể vận chuyển như ý."

"Dùng để hộ đạo."

Sơn Thần mỉm cười nói: "Đây cũng không phải là nhân tình hay giao dịch."

"Giống như là sau khi ngươi biết công pháp của ta có vấn đề đã lên núi trong đêm, là bởi vì tình nghĩa bằng hữu; ta thấy ngươi nguyên thần mạnh nhưng lại không có pháp môn hộ đạo nên cũng hi vọng có thể giải quyết vấn đề của bằng hữu, chuyện này không liên quan đến tu vi, chẳng qua chỉ liên quan đến tình nghĩa."

Tề Vô Hoặc chắp tay nói: "Như vậy, cảm ơn."

Bời vì hắn chưa rèn luyện pháp bảo này, cũng không có Tiên Thiên Nhất Khí nên không thể vận chuyển thần thông, Tề Vô Hoặc đành phải vác hộp kiếm này ở sau lưng, sau đó từng bước một xuống núi, ven đường lại gặp người điểm canh kia, chỉ là lần này, người điểm canh trước kia không xem trọng lại sửng sốt, sau đó bỗng chốc tránh đường, nửa ngày không nói lời nào.

Tề Vô Hoặc khẽ giật mình, hắn vẫn chưa về đến nhà đã nghe được tiếng ồn ồn ào ào.

Từ xa nhìn thấy con hẻm nhỏ trước mặt vốn ngay cả xe ngựa cũng không vào được lại chật ních tơ lụa.

Nam nam nữ nữ mặc y phục lộng lẫy yên tĩnh đứng trong căn nhà nhỏ rách nát.

Lúc họ nghe tiếng động, quay đầu lại.

Nhìn thấy thiếu niên lam sam vác một hộp kiếm màu đen, đứng ngoài ngõ, lúc gió thổi qua, vạt áo mơ hồ huyết sắc, trán sáng trong.

Bên kia rối loạn, sau đó thưa thớt chắp tay, tiếng nói không đồng đều lại có phần gọi lớn:

"Tề tiên trưởng về rồi! !"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK