• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùm cụp một tiếng vang lên, cơ quan trong tay thiếu nữ hồng y kia đã rơi xuống thảm trong toa xe, vang lên tiếng 'đương' nặng trĩu, mà dường như thiếu nữ còn chưa kịp phản ứng lời của phụ thân nói.

Một lúc lâu sau, sắc mặc thiếu nữ trắng bệch, nói:

"Phụ thân đang nói đùa phải không?"

Tô Thánh Nguyên nghiêm mặt nói: "Nữ nhi, chuyện đại sự liên quan đến thông gia này sao vi phụ có thể nói đùa như trẻ con được? Thật ra là thiên phú của hài tử này bay lên như đằng long tại dã, đợi thêm thời gian mấy năm, chắc chắn nó sẽ đằng vân bay lên, bay lượn khắp nơi trong Cửu Châu."

"Đến lúc đó sẽ nổi danh thiên hạ, e là những thế gia ở Hoàng thành kia cũng sẽ bắt rễ. . ."

Y vốn định nói lúc đó nữ nhi ngươi cũng rất khó qua lại với hắn.

Nhưng tiếng nói của y dừng một chút cũng không nói ra câu này mà nói là:

"Mà tính cách của nó cũng cương trực, lại có khí tiết, tuy bây giờ hơi nghèo khổ chút nhưng thời gian cũng sẽ không kéo quá dài, lúc nó nghèo khổ con có thể đối xử thật tình thì lúc nó danh chấn khắp nơi, đằng vân bay lên cũng sẽ không phụ con, có thể nói là lương phối."

Tô Thánh Nguyên chậm rãi nói.

Phụ mẫu vì con cái mà tính toán rất sâu xa.

Lúc rồng ở nước cạn như vậy, là y có thể tiên đoán được kết quả của nữ nhi sẽ tốt nhất, chỉ là sắc mặt của thiếu nữ hồng y kia lại trắng bệch, ngón tay nàng khuấy một chỗ, cuối cùng nhìn vào ánh mắt của phụ thân, cắn răng, chậm rãi lắc đầu, nói:

"Nữ nhi, không chịu. . ."

Tô Thánh Nguyên ngơ ngẩn, cũng không tức giận mà chỉ hỏi với giọng ấm áp:

"Vì sao?"

Thiếu nữ hồng y đang định trả lời, nhưng lại tìm không ra nửa vấn đề nào từ trên hành vi, bản tính của thiếu niên kia, bề ngoài của hắn không tuấn mỹ những cũng kiên nghị thong dong, tự có khí phách, nàng chần chừ một lúc, đành cắn nhẹ môi dưới, nói ra suy nghĩ vốn có:

"Hắn, nhà hắn nghèo khổ, lại không có trưởng bối dìu dắt, dù có tài học thì sẽ có thể đi được trên con đường làm quan bao xa chứ? !"

Lời vừa ra nàng đã cảm thấy không ổn, thế những lời đã ra khỏi miệng khó thu lại, nàng đành nhắm mắt nói tiếp: "Phụ thân cho nữ nhi đọc sách sử, từ xưa đến nay, người kỳ tài ngất trời đời đời đều có, thế nhưng lại có bao nhiêu người có thể đến thượng du? Mà người năm họ, bảy tông, dù là loại người bình thường cũng có thể vinh dự nhận được quan thân, xuất nhập hiển quý."

"Tài hoa của hắn lợi hại hơn năm họ, bảy tông sao?"

"Nữ nhi, nữ nhi không chịu. . ."

Tô Thánh Nguyên ngơ ngẩn hồi lâu, nhìn nữ nhi của mình, đáy mắt phức tạp:

"Cho con đọc lịch sử, xem ra, thật sự đã đọc ra vài thứ. . ."

Màn xe xốc lên, một thiếu niên tuấn lãng đội ngọc quan, mặc cẩm bào đi vào, cười vang nói: "Tô thúc, mặc dù lời nói của Nguyệt nhi muội muội có chỗ không thỏa đáng nhưng không phải cũng có ba phần đạo lý sao?"

"Có lẽ Tề Vô Hoặc có tài nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, hắn có tài học nhưng ở đâu có cửa cho hắn vào? Huống hồ dù ta bất tài nhưng tự phụ cũng có mấy phần bản lĩnh, cho dù là không có thế gia sau lưng thì cũng chưa chắc sẽ kém Tề Vô Hoặc kia."

Thiếu niên tuấn lãng này khóe môi nở nụ cười, phong thái tuấn lãng từ thê tộc của Tô Thánh Nguyên đến để đón bọn họ, nghe nói có chút sâu xa với Thôi gia trong năm họ, bảy tông kia, Tô Thánh Nguyên thấy thiếu niên kia khí thịnh, lại thấy gương mặt nữ nhi của mình hơi ửng đỏ thì chợt thầm thở dài, nói một tiếng đương nhiên, từ đó y cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

. . .

Tề Vô Hoặc tiễn Tô tiên sinh đi, đưa mắt nhìn bọn họ lên xe ngựa vội đi, bánh xe mở gió tuyết ra, ầm ầm theo con đường lớn duy nhất của tiểu trấn đi xa rồi hắn mới quay lại.

Hắn mở túi ra, bên trong ngoại trừ mấy bộ y phục còn có chút bạc vụn, khoảng chừng có ba xâu tiền lớn, bây giờ giá gạo hơi đắt nhưng một cân bất quá cũng chỉ mười đồng tiền lớn, thịt heo, thịt dê, cắt một cái chân sau nhiều như vậy thì bất quả chỉ hơn trăm văn, nha hoàn, sai vặt trong thành chỉ năm lượng bạc, ba xâu tiền lớn, một gia đình dư sức qua mùa đông này.

Ngoài ra còn có mấy quyển thư tịch, trên đó đầy phê bình chú giải.

Tề Vô Hoặc nâng những thứ này, chỉ thấy so với trước đó càng nặng hơn.

Lão giả trong viện chợt gõ bàn, cười dài nói:

"Tiểu tử, thất thần cái gì?"

"Trà nấu xong rồi, đến uống vài chén với lão phu đi."

Tề Vô Hoặc cất đồ kỹ rồi trả lời: "Vẫn chưa nấu cơm."

Lão giả cũng không thèm để ý, chỉ nhấc ấm trà lên, rót hai chén rồi bưng lên một chén trà, nhìn Tề Vô Hoặc thu dọn nấu cơm, thiếu niên bắt nồi cơm lên trước rồi lúc này mới rửa tay sạch, đến ngồi bên cạnh bàn đá.

Tay nghề pha trà của lão giả rất tốt, hương trà lúc có lúc không tỏa ra xa, dù Tề Vô Hoặc chưa tường uống trà ngon gì cũng có thể cảm nhận được, chỉ sợ trà này còn quý trọng hơn bình trà nhỏ của Tô tiên sinh kia rất nhiều.

Lão giả nhấp một ngụm trà, nhìn căn nhà một chút rồi cười nói: "Tô tiên sinh lúc nãy dạy học trong tiểu trấn này sao? Ta nghe lời nói của hắn dường như có kỳ vọng rất cao với ngươi đó nha."

"Thế nào, tiểu gia hỏa chướng mắt vàng bạc đầy nhà, cũng không không thích mỹ nhân như tiên nữ, lại muốn đọc sách thi khoa cử sao?"

Tề Vô Hoặc ngồi ngay ngắn uống trà, gật nhẹ đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK