Trong mắt lão đạo nhân hiện ra một tia ngạc nhiên, dập đầu nói:
"Tiểu đạo tên Đạm Đài Huyên, Tử Vũ Kiếm Tiên Đạm Đài Quốc Sơ, chính là tổ phụ của tiểu đạo."
Mãnh hổ nói thầm: ". . . Là đời sau của cố nhân."
Nó lại tiếp tục vẫy tay một cái nữa, trong hộp kiếm huyền thiết có một thanh trường kiếm bay ra, rơi vào trong lòng ban tay của nó, tay phải của mãnh hổ cầm kiếm, ngón tay của tay trái quét qua thân kiếm, tiếng kiếm minh vang lên trận trận, thần sắc của nó thầm nhớ lại, ngay lúc trong mắt của Đạm Đài Huyên có chút kỳ vọng thì Sơn Thần mãnh hổ lại lãnh đạm nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc."
Đạm Đài Huyên phát hiện được sát cơ, tê cả da đầu, cảm thấy như hồn phi phách tán.
Mãnh hổ nói: "Cuối cùng ngươi luyện tuổi thọ của người sống để kéo dài tính mạng của mình, người đi tà đạo."
"Chết không có gì đáng tiếc."
Thân thể Đạm Đài Huyên run lên bần bật, lúc trước khi chết, lão nhớ lại thái độ của Sơn Thần với Tề Vô Hoặc, nắm lấy chút hi vọng sống cuối cùng, chợt quỳ xuống cao giọng nói: "Tề tiên trưởng! Tề tiên trưởng! Ta là người của [ Minh Chân Đạo Minh ], ta biết cao tầng trong [ Minh Chân Đạo Minh ], chỗ bọn họ nhất định có chuyện đại tai của Cẩm Châu năm năm trước, tha ta một mạng, ta nguyện ý lấy công chuộc tôi, lấy công chuộc tôi!"
"Ta rất hữu dụng! Rất hữu dụng!"
Mãnh hổ nhíu mày, theo bản năng nhìn qua Tề Vô Hoặc.
Ba vị Phúc đức chính thần như Đào thái công cũng như vậy.
Tề Vô Hoặc nhìn lão đạo nhân quỳ trên mặt đất, quỳ gối đến trước mặt mình, người sau dập đầu nói:
"Ta cũng chưa từng hại người vô tội, đều là một số người tham tiền, ta dùng hoàng kim mua mạng của chúng. . . Ta biết, ta đi là tà pháp, ta cũng chỉ muốn sống, dù, dù phải chết cũng không cần vội giết ta lúc này, ta có thể giúp ngài biết rõ chuyện năm đó, tính mạng của ta đê tiện, thực sự không thể so sánh với đại sự của ngài được."
"Bởi vì giết một tên tiểu nhân bé nhỏ không đáng kể như ta lại ảnh hưởng đến đại sự của ngài, chẳng phải là quá lỗ rồi sao?"
"Thời xưa quân tử nói, người thật sự có thể chấp chưởng quyền vị thì trong mắt không có đen trắng, duy nhất chỉ có hữu dụng hay không."
"Ngài là quân tử, chắc là biết đạo lý [ tiêu cực không đấu tranh ] này."
"Ta sống hơn một trăm tuổi, không thể nào đặt chân vào cảnh giới Chân Nhân, chỉ muốn sống nhiều thêm giây lát mà thôi."
"Nếu ngài cảm thấy không đáng tin thì ta nguyện ý lấy nguyên thần của ta phân ra một phần giao cho ngài khống chế, ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngài, ta đã có thể ngự khí bôn hành, nắm giữ thần thông pháp thuật, nếu đến một phủ thành bình thường cũng có thể sáng lập một nhánh pháp mạch, bây giờ nguyện ý làm nô bộc phụng dưỡng ngài."
Đạm Đài Huyên nói có tình có lý.
Thiếu niên lam sam cúi người dường như đỡ lên, trên gương mặt già nua của Đạm Đài Huyên lại hiện ra một nụ cười lấy lòng, chợt có hàn quang lóe lên.
Chủy thủ mà hắn mang theo tùy thân trực tiếp xuyên thấu yếu hầu của Đạm Đài Huyên, lưỡi đao dài một thước, từ trước đâm qua, từ sau cổ xuyên ra.
Đạo nhân già nua kia trừng to mắt.
Dường như lão không ngờ được có người có thể từ chối một nô bộc thông hiểu thần thông đạo pháp, lão sửng sốt một chút rồi mới vì đau nhức dữ dội mà run rẫy, yết hầu thở dốc, máu ào ạt chảy ra, chỉ vì nguyên khí của lão cường thịnh nên tạm thời chưa chết.
Trợn to mắt nhìn hằm hằm, lão chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên lam sam kia sâu thẳm yên tĩnh, không nổi chút gợn sóng.
Tề Vô Hoặc cũng không hề trả lời.
Như lão không đáng.
Hắn chỉ cầm chủy thủ đâm sâu hơn.
Lực giãy dụa của Đạm Đài Huyên càng ngày càng nhỏ, tiếng nói mơ hồ không rõ: "Ngươi giết ta. . . Sẽ hối hận!"
Tề Vô Hoặc trở tay rút chủy thủ ra.
"Sẽ không." Hắn trả lời như vậy.
Hai mắt Đạm Đài Huyên vô thần, che cổ họng ngã xuống.
Chân giật mấy cái rồi mới bất động.
Lam sam của Tề Vô Hoặc dính máu, lần đầu tiên hắn giết người trong hiện thực, khác với trong mộng, hắn lấy lại bình tình, chắp tay nói với Sơn Thần:
"Xin lỗi vì đã giết đời sau cố nhân của ngài."
Sơn Thần lắc đầu nói: "Ta vốn cũng muốn giết hắn."
Đào thái công và hai vị Địa Chích khác liếc nhau, cười nói có việc nên đi sớm.
Nhưng là trực tiếp chạy vội, ở hơn mười dặm bên ngoài, họ bắt lấy một chút hồn phách của Đạm Đài Huyên, trực tiếp dùng chỗ sát khí vẩn đục nhất trong địa mạch tẩy luyện tiêu tan, Đào lão thái công mặt mũi hiền lành nhất nói: "Tâm tính không tệ, là đứa trẻ tốt, chỉ là chưa đủ kinh nghiệm tu hành, không biết hồn phách tu sĩ của [ Minh Chân Đạo Minh ] cũng biết chạy."
"Mặc dù hồn phách này chỉ là chút linh tính, không có ký ức, thế nhưng vẫn phải hoàn toàn nghiền xương thành tro mới đúng."
Thổ Địa họ Thân thở dài nói: "Tà tu như vậy, vẫn nên chết hoàn toàn thì tốt hơn."
Ba vị Phúc đức chính thần trực tiếp ở tại chỗ lập đàn làm phép nghi quỹ.
Thượng bẩm Cửu Thiên, hạ cáo Âm Ti.
Ngay cả một tia sát khí và oán hận cuối cùng của đạo sĩ kia cũng bị tiêu tan sạch sẽ.
Đầy đủ ba vị Phúc đức chính thần cầu khẩn.
Đừng nói là chuyển thế, dù muốn thành lệ quỷ cũng không được.
Sau khi Tề Vô Hoặc giết chết Đạm Đài lão đạo kia, nhớ lại chuyện năm năm trước, hắn ngơ ngẩn suy nghĩ rất lâu.
Chỉ là lúc hắn cáo từ, Sơn Thần lại chợt nói: "Ta có một chuyện muốn hỏi ý kiến của Vô Hoặc một chút."
Tề Vô Hoặc hỏi thăm.
Mãnh hổ mỉm cười, nói: "Không lâu nữa ta sẽ đột phá."
"Vân du tứ phương."
"Đến lúc đó, ngươi có nguyện kế thừa vị trí Sơn Thần này không?"