• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cõng một ngàn hai trăm bước.

Thọ một ngàn hai trăm tuổi.

Khẩu khí của những lời này lớn cỡ nào.

Đèn côn trùng trong túi sa dường như cũng hơi hoảng hốt, Tề Vô Hoặc ngẩng đầu nhìn lão giả trước mặt, động tác nhai nuốt của hắn cũng chậm lại, ngưng mày nói: Chẳng lẽ lão trượng đang nói đùa sao?"

"Tương truyền ngay cả Bành Tổ cũng chỉ thọ tám trăm năm, một ngàn hai trăm tuổi?"

Lão giả buông tay, nghiền ngẫm cười nói: "Ai bảo ngươi cái tên này, cái này cũng không cần, cái kia cũng không muốn nên trong lòng lão già này tực giận, đương nhiên chỉ đùa ngươi một chút thôi, ha ha. . . A, tiểu tử không được tức giận, để chén cháo thịt của lão phu lại!"

Lão nhân còn muốn nói đùa vài câu nữa thì đã thấy động tác của thiếu niên trấn nhỏ này nhanh nhẹn, muốn lấy luôn chén cháo thịt của lão nhân đi thì không khỏi bật cười, gọi vài tiếng, thiếu niên kia mới trả chén cháo thịt lại cho lão.

Xưa nay Tề Vô Hoặc thường trầm tĩnh, đoan chính cương trực, cũng chỉ có bây giờ mới có thể nhìn ra được chút tính cách của người thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, lão giả vuốt râu mỉm cười.

Từ đó lão không nhắc đến cái gọi là thiện duyên nữa.

Chỗ ở của Tề Vô Hoặc cách xa tiểu trấn nhưng tin tức lại truyền bá nhanh chóng phi thường, chuyện tiểu nhi Tề gia ngoại lai cõng về một lão nhân, rất nhanh đã truyền khắp mấy con đường gần đây.

Có người nói đây là trưởng bối cùng dòng họ với hắn, có người nói đây là nhận cửa hôn sự, cũng có người nói Tề Vô Hoặc thèm muốn thân gia của lão giả này nên mới phụng dưỡng thật tốt, muốn hỏi vì sao ư, nhìn lại tử bào mà lão nhân mặc trên người đi, chỉ một bộ y phục kia mà cả tiểu trấn cũng không tìm ra ai có thể so sánh được.

Nếu không phải vậy, thì Tề Vô Hoặc người sa cơ thất thế nghèo túng vô cùng kia sao lại mang lão về chứ?

Những tạp ngôn, toái ngữ này truyền đến, truyền nhưng Tề Vô Hoặc cũng không để ý đến, 'quân tử giữ mình chính đại, không có lỗi gì', những người kia cũng tự cảm thấy chán, tin tức này chậm rãi bị 'tin tức lớn' 'đề tài nói chuyện mới' của những người khác ép xuống.

Tiểu trấn thôn xóm, đại khái đều như vậy.

Lại có mười ngày, tuyết lớn mênh mông rơi xuống, toàn trấn càng thanh tịnh hơn, giống như ngăn cách với đời, vị lão giả hào phàm, tự xưng họ Lý kia chậm rãi nấu một bình trà, Tề Vô Hoặc xách búa bổ củi trong sân.

Không biết vì sao mà trong mười ngày này hắn cảm thấy khí lực của mình càng ngày càng phát triển, củi to cỡ chén ăn cơm, dù là tráng hán cũng phải bổ hai, ba cái mới bổ ra được, trước kia hắn cũng phải năm, sáu lần, bây giờ chỉ cần một bổ một búa là được.

Lại bổ thêm một búa, củi chỉ răng rắc một cái đã bị bổ ra, nhưng thế đi của búa không dứt, vậy mà chém thật sâu vào mặt đất, lưỡi búa cũng bị kẹt lại, nhất thời hắn không kéo lên được.

Tề Vô Hoặc giật mình.

Lão giả đang pha trà chợt cười nhạo: "Khí lực tự sinh, thật không ngờ, Vô Hoặc ngươi lại mang theo mấy phần võ nghệ giang hồ trong người, có phải đã từng luyện điển tịch thần công gì không?"

Tề Vô Hoặc lắc đầu nói: "Chưa từng."

Hắn suy nghĩ một lúc rồi cúi người xuống cầm lấy cây củi kia lên, nói: "Có lẽ là củi này để thời gian hơi lâu, chất gỗ biến lỏng mới bổ dễ như vậy."

Hắn đang suy nghĩ thì ngoài cửa chợt có tiếng gõ cửa.

Căn nhà gỗ này cũng có một cái sân nhỏ, cánh cửa trước kia đã sớm đổ nát, Tề Vô Hoặc dùng cọc gỗ làm lại một cánh cửa đơn giản, chỉ cần đẩy nhẹ đã mở ra, một số người thô bạo thì một cước lập tức đá văng, người đến vẫn gõ cửa, trong lòng Tề Vô Hoặc đã đoán ra người đến là ai.

Hắn bỏ búa bửa củi xuống, sửa sang lại dáng vẻ chút rồi nhanh chóng ra mở cửa.

Trong tiếng kẽo kẹt, cửa gỗ mở ra, trên cửa có tuyết, tuyết theo động tác mở của của hắn rơi xuống, ngoài cửa có ba cây tùng già, dưới gốc tùng có người.

Tề Vô Hoặc giương mắt nhìn lên, chính là tiên sinh mặc thanh bào, trên người có áo choàng dày nặng nhưng cũng không lộ vẻ vướng víu, bên cạnh là nử tử mặc bạch y thuê mẫu đơn lớn như cái chén, tay cầm dù bằng thanh trúc, để che gió tuyết, khí chất của nam tử thanh nhã, không hợp với tiểu trấn này.

Người bên ngoài nhìn lại, chênh lệch với thiếu niên nghèo khổ không đến mực bẩn thỉu, mặc đoản bào nâu, chỉ dùng dây cỏ buộc tóc sao mà lớn vậy.

Tề Vô Hoặc chắp tay, ngữ khí bình thản nói:

"Không biết là Tô tiên sinh và phu nhân đến chơi, xin mời vào trong."

Tô Thánh Nguyên vươn tay chặn lại, mỉm cười nói: "Không được, không được, trời sắp tuyết lớn, ta cùng phu nhân về thăm nhà, tối nay phải đến thành kế tiếp, đường phải đi còn rất dài, sẽ không vào."

Tề Vô Hoặc hơi ngước mắt lên, lúc này mới nhìn thấy ở bên đường, trên đường lớn cách con hẻm xa xôi này khoảng mấy trăm bước, có thể mơ hồ thấy một chiếc xe ngựa thanh sương do hai con ngựa kéo, trên đó dường như còn có một bóng dáng đỏ rực đang kéo rèm xe nhìn qua bên này.

Lúc nhìn thấy Tề Vô Hoặc, có chút vui vẻ vẫy bàn tay.

Tô Thánh Nguyên liếc mắt nhìn phu nhân, khẽ ho khan.

Vị nữ tử có khí chất tao nhã kia lườm phu quân một cái, sau đó chủ động đưa một cái túi trong ngực qua, sửa sang lại cổ áo cho Tề Vô Hoặc, giọng khoan dung, mềm mỏng nói: "Ngày đông rất lạnh, chớ nên để bị lạnh sẽ không tốt, bên trong là hai bộ y thường bông và một đôi giày đế dày đường may nhỏ, cho ngươi dùng trong ba tháng này."

"Cũng không được phép từ chối."

Tề Vô Hoặc ngơ ngẩn, nói: "Làm sao có thể khiến cho. . ."

Tô Thánh Nguyên cười giơ tay lên nói: "Biết tính cách của ngươi thanh trực, nhưng không nghe 'trưởng giả ban cho, không thể từ' sao? Được rồi, được rồi, Vô Hoặc, lòng tốt của sư mẫu ngươi, ngươi đừng từ chối nữa."

Y lại thở hơi lạnh ra, hỏi: "Mấy ngày qua, tuyết lớn rét đậm, chưa khai giảng, những gì đã học trong mấy năm nay, ngươi hiểu thế nào? Ta lại hỏi ngươi mấy vấn đề thế nào?"

Sau khi thiếu niên gật đầu thì y ngay lập tức hỏi.

Tề Vô Hoặc trả lời từng cái một.

Tô Thánh Nguyên vuốt râu thật lâu, thở dài nói: "Tốt, tốt."

Y vươn tay dùng sức vỗ vai của Tề Vô Hoặc, nói: "Kỳ thi mùa xuân ba tháng sau, ta sẽ tiến cử ngươi, với tài của ngươi, chiến một trận mà xưng bá, trong vòng ba năm, thanh danh động giữa châu quận."

"Cố lên, cố lên!"

Dường như Tề Vô Hoặc mơ hồ nghe được tiếng xùy khinh thường của lão giả trong sân.

Nhưng chẳng biết tại sao, Tô Thánh Nguyên lại như không nghe được.

Lại tiếp tục hàn huyên một lát, Tô Thánh Nguyên động viên Tề Vô Hoặc rất nhiều, mới dưới sự thầm thúc giục của phu nhân mà rời đi.

Y trơ lại trên xe ngựa kia, vẫn cảm khái không thôi.

Ngay cả phu nhân của y cũng hơi kinh ngạc vì biểu hiện của trượng phu, nói: "Hài tử đó. . . Tài hoa thật sự lợi hại như vậy sao?"

Tô Thánh Nguyên thở dài: "Đâu chỉ có mà quả thật là như người sinh ra đã biết vậy! Mỗi lần nó phát biểu đều có chỗ khiến người khác phải thán phục, ta đi lại khắp nơi trên cửu châu đã hơn ba mươi năm, có lẽ có người có học thức vượt qua nó nhưng lại chưa từng gặp người có tài hoa hơn nó."

Y suy nghĩ một lúc rồi nhìn sang bên cạnh.

Có thiếu nữ tuổi mới mười ba, tóc cột thành hai quả đào, mặc hồng y, trong tay đang chơi một cái cơ quan nhỏ nhắn, chính là nữ nhi của Tô gia, trong nhà sủng ái nàng, y phục nàng mặc đều làm từ lông hỏa hồ, chỗ xoay tròn ống tay áo và cổ áo lộ ra lông tơ trắng, càng làm nổi bâtj gương mặt đáng yêu của nàng, có lẽ qua mấy năm nữa sẽ xinh đẹp phi thường.

Tô Thánh Nguyên trầm ngâm nói:

"Nguyệt nhi, còn nhớ Tề Vô Hoặc không?"

Thiếu nữ kia cười hì hì nói: "Nhớ, cái tên luôn thẳng tắp như cây trúc, luôn là người đến đầu tiên, phụ thân đã nói hắn rất có tài hoa, đương nhiên nhớ kỹ."

Tô Thánh Nguyên trầm ngâm rồi chợt nói:

"Nếu để cho con ba năm sau đính hôn với Vô Hoặc thì thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK